[Hay] Chỉ bên anh khi ướt át gối chăn
-Giá mà em không phải điếm thì tốt quá.
-Anh sẽ yêu em sao?
-uh, sẽ yêu và sẽ cưới.
Minh nhìn Vy và cười. rất nhiều lần anh tự nói với lòng mình như thế. Phải, giá mà cô ta đừng là điếm thì có thể anh và cô sẽ có một tình yêu đẹp. Còn bây giờ, không đâu. Anh mà yêu một con điếm thì đúng là sự sỉ nhục. Nhưng quả thật, anh rất có cảm tình với cô. Dù cô là điếm bán thân kiếm tiền nhưng anh tìm thấy ở cô sự ngọt ngào, trong sáng, dịu dàng đến từng phút giây. Thật ra anh rất coi thường loại con gái giả vờ ngây ngô trong sáng nhưng cảm giác với Vy lại khác vì Vy trong sáng và thánh thiện thật chứ chẳng cần giả vờ. Đôi khi anh quên mất cô là ai. Và sau mỗi cuộc vui, anh trả tiền cho cô thì mọi thứ lại trở về như cũ mà thôi. Vy vẫn chỉ là điếm...
-Anh nghĩ anh thích em mất rồi.
-Hi, còn em, em yêu anh từ lâu rồi ý. Vy cười.
Quả thật, chẳng có con điếm nào có nụ cười đẹp như thế. Minh say đắm. Nhưng anh không ngốc mà tin lời con điếm. Có mất gì vài lời nói ngọt ngào mà lại được thêm tiền bo nữa chứ.
Minh ra về. Vy cứ lặng lẽ nhìn theo bóng người đàn ông đi dần xa. Thực sự không phải Vy nói với Minh những lời yêu thương trống rỗng. Đó là tình cảm rất thật của cô. Khi thích, khi yêu một ai đó, điếm cũng có tình cảm giống như bao người. Nhưng cô chẳng hy vọng gì đâu. Thân phận như cô, mỗi lần anh ghé qua nhanh chóng và ra về nhanh chóng cũng đủ lắm rồi. Anh sẽ chẳng bao giờ chấp nhận loại con gái như cô đâu. Vy nghĩ. Thế nên cứ thà thế này đi. Khi anh nói thích cô, cô vui lắm dù biết đó chỉ là lời trăng hoa. Mặc dù là thế cũng khiến cô xao xuyến mãi thôi.
Em yêu anh nhưng em là con điếm
Chỉ bên anh khi ướt át gối chăn
Mặn mà tình em người sao thấu
Nỗi sầu của điếm có đáng không???
Và cứ thế, hai người họ, hai thân phận. Họ chẳng tin tình yêu ở nhau...
...
Chết tiệt, sao lại nghĩ về cô ta quá nhiều. Minh ôm đầu. Chỉ là một con điếm thôi mà. Có gì đâu phải nhớ nhiều đến thế... Cô gái ấy có đôi mắt mùa thu, nụ cười như hoa đồng nội. Cô gái ấy, ám ảnh tôi... Cảm giác ngọt ngào, dịu êm và đam mê chỉ ở bên cô ta mới có... dù cô ta có là ai. Tôi yêu cô ta mất rồi. Minh chẳng biết rằng tình yêu vốn rất khó giải thích. Ranh giới của tình yêu vốn mong manh thì đối phương có là ai cũng làm ta mờ mắt. Yêu là mù quáng, còn tỉnh táo thì đã chẳng phải yêu đâu. Không thể nào chịu nổi, Minh chạy như bay ra khỏi nhà và phóng xe như bay đến chỗ Vy.
Như bao lần khác. Minh làm tình với Vy. Hai người nằm bên nhau. Chợt Minh nắm lấy bàn tay Vy. Bỗng cảm thấy thật xót xa. Người ta đến với điếm thì thường thích giày xéo thân xác cô ta hơn là nâng niu một bàn tay... Anh nắm chặt lấy tay Vy.
-Em àh, hôm nay anh không trả tiền đâu.- Minh thầm thì.
-Dạ không sao mà anh.
-Không phải anh không có tiền. Nhưng anh không thích trả tiền cho em nữa. Anh sẽ trả cho em cái khác.
-Gì vậy anh? Vy ngạc nhiên.
-Cả cuộc đời anh.
Minh hôn nhẹ lên bàn tay Vy, thở nhè nhẹ lên.
-Anh đừng đùa chứ???
-Không, nếu em thích làm một cô gái bình thường, anh sẽ cưới em làm vợ. Vợ anh đẹp, vợ anh đảm đang. Nếu em muốn làm một con điếm, anh sẽ mua em cả cuộc đời này... Hãy đến với anh và làm lại từ đầu.
Vy òa khóc, lần đầu tiên trong đời, cô khóc vì hạnh phúc. Có những điều tưởng chỉ là trong mơ vậy mà vẫn xảy ra như một điều kì diệu. Thứ tình yêu cô tôn thờ chỉ dám nghĩ đến trong suy nghĩ vậy mà giờ đây đang đến với cô. Cô ôm siết lấy anh thật chặt để ngỡ chẳng phải mơ. Người đàn ông cô yêu bấy lâu...
-Anh àh, em yêu anh, đó là tình cảm thực sự của một con người.
3 năm sau...
Minh trở về nhà sau một ngày làm việc. Cô vợ của anh chạy ra đón chồng. Hai người rất tình cảm.
-Yến àh, hôm này vợ yêu nấu món gì cho anh vậy ?- Anh gọi tên một người phụ nữ khác là vợ mà không phải Vy.
Sáng chủ nhật, Minh ra ngoài từ rất sớm. Anh không đi tập thể dục cũng không la cà quán xá. Anh đến thăm người xưa. Cô gái điếm tên Vy.
-Vy àh, anh có vợ rồi mà lạ thật. Anh vẫn muốn đến thăm em.
Minh nhìn Vy, khuôn mặt cô mỉm cười mà lòng anh thì đầy cay đắng. Phải, khuôn mặt trong di ảnh ấy 3 năm nay vẫn luôn mỉm cười. Nụ cười ấy ám ảnh Minh trong từng giấc ngủ, trong từng suy nghĩ mà từng ấy thời gian vẫn luôn hành hạ trong trái tim anh. Minh khóc. Mỗi năm, anh chỉ đến thăm mộ Vy một lần thôi vì anh sợ nếu ngày nào cũng đến thì ngày nào anh cũng khóc. Anh khóc cho tình yêu của mình. Khóc thương cho người con gái nhỏ bé, đáng thương...
- -Em àh, em nằm ở dưới, bình yên lắm phải không. Anh ở đây, lòng anh giông bão lắm. Cớ sao em lại để trong anh quá nhiều nghĩ suy.Thời gian qua, anh chưa khi nào quên em được, quên nụ cười sáng trong và thánh thiện. Nhưng tiếc, em là điếm. Em chưa kịp đón nhận tình yêu của anh trọn vẹn thì em đã ra đi rồi. Chẳng lẽ điếm thì thường không có được tình yêu. Chẳng lẽ cuộc đời của điếm thường kết thúc không có hậu vậy sao???
Ngày hôm đó, ngay khi nhận được lời yêu từ Minh. Cô gái điếm 20 tuổi tên Vy đã vô cùng hạnh phúc. Cô mơ đến một tương lai đầy hạnh phúc với người đàn ông cô yêu thầm bấy lâu. Cô sẽ làm lại từ đầu cuộc đời mình để xứng đáng với anh. Để tình yêu của anh, không phải đặt nhầm chỗ.
Và cuộc đời thì lại có những chữ nhưng bất ngờ. Khi cô quyết định sẽ không làm cái nghề đĩ điếm nữa. Ông khách quen dâm đãng vẫn đến tìm Vy. Tất nhiên cô cự tuyệt. Trong suốt cuộc đời, lần đầu tiên cô kháng cự vì khi ấy cô nghĩ đến Minh, nghĩ đến người đàn ông cô yêu. Nếu không kháng cự, cô sẽ mãi mãi không thể nào thoát ra được thân xác điếm. Và đêm đó, một đêm mưa tầm tã, chẳng ai biết Vy đã bị cưỡng hiếp cho đến chết... Sáng hôm sau, Minh thấy người con gái nhỏ bé mà anh yêu nằm như trôi dạt đã chết tự khi nào. Khuôn mặt khi chết rồi mà đầy phẫn uất và tủi nhục.
Muốn lặng im...
Muốn thét gào...
- -Em ơi, dù anh vẫn yêu em. Nhưng kiếp sau em đừng làm điếm nữa. Thì em sẽ chẳng phải chịu những khổ đâu, tủi nhục. Em sẽ như bao người con gái, có được tình yêu trọn vẹn với người mình thương. Em đã đánh đổi cả mạng sống của mình để thoát khỏi thân xác điếm... Em nhỏ bé nhưng em thật dũng cảm. Em là người anh yêu, nhưng ngàn lần anh vẫn muốn...kiếp sau em đừng làm điếm. Chúng ta sẽ không phải chịu những trái ngang. Hãy là một người bình thường thôi em nhé. Dẫu sao anh vẫn gọi em bằng một cái tên thân yêu. Vy.
Em yêu anh nhưng em là con điếm
Mọi người coi em chỉ vậy mà thôi
Mắt biếc môi son hồng đôi má
Bạc bẽo hồng nhan giữa cuộc đời.
Em yêu anh nhưng em là con điếm
Hẹn kiếp sau em sẽ làm người
Và kiếp này em chỉ là con điếm
Chỉ bên anh khi ướt át gối chăn.
*****Cảm ơn bạn đã đọc bài viết, hãy like or share nếu bạn thấy hay, Chúc bạn một ngày vui vẻ ******
Không có nhận xét nào