Select Menu

Recent Comments

Slider

CATEGORIES

Travel

Performance

Được tạo bởi Blogger.

Navigation-Menus (Do Not Edit Here!)

Bí ẩn
Dễ dãi đối với Bản thân Dễ dãi đối với Bản thân

Dễ dãi đối với Bản thân sẽ là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường bạn đi đến Thành công và hoàn thành ước mơ Cuộc đời của bạn. Nhớ lạ...

Gửi em - người phản bội anh Gửi em - người phản bội anh

Ngày này của năm tr...

Yêu một người không hoàn hảo Yêu một người không hoàn hảo

Nàng cá tính, mạnh mẽ nên đôi lúc người thường phải nhường bước trong mọi cuộc tranh cãi. Giận hờn lại là chàng. Chàng nhẹ nhàng, trầm tính ...

[Blog Radio] Em yêu anh dù ngày mai có ra sao [Blog Radio] Em yêu anh dù ngày mai có ra sao

( Blog radio ) - Tình yêu là muôn ngàn khúc ca của cuộc sống. Nỗi buồn hay niềm vui đều dệt lên miền kỷ niệm mà nơi đó trái tim của mỗi ngườ...

[Blog Radio] Xin anh một lần nghĩ tới cảm xúc của em [Blog Radio] Xin anh một lần nghĩ tới cảm xúc của em

Bước chân xuống xe ôtô, em cố nhìn quanh tìm kiếm một chiếc taxi để đi về nhà nhưng tìm mãi không thấy. Em lo sợ vì trời tối. Bất chợt trong...

[Blog Radio] Một Con Đĩ Yêu Nghề. [Blog Radio] Một Con Đĩ Yêu Nghề.

Một con đĩ yêu nghề… - Cô làm gái phải không? Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc c...

Anh Ngốc Anh Ngốc

- Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt t...

Cute

My Place

Slider

Racing

Videos

Dễ dãi đối với Bản thân sẽ là chướng ngại vật lớn nhất trên con đường bạn đi đến Thành công và hoàn thành ước mơ Cuộc đời của bạn.

Nhớ lại câu chuyện một anh bạn kể về việc làm ở Cafe, lúc đầu muốn làm thật Chuyên nghiệp, khi nào Khách hết nước là rót liền, chào Khách hàng mỗi lần Khách đến rồi mới hỏi Menu... nhưng đến khi Khách đến đông, bản thân lúc đó quýnh lên, thế là bắt đầu sinh ra Dễ dãi đối với Bản thân.

Và dưới đây là 1 Album ảnh minh họa khá chuẩn về Sự dễ dãi này:


suy ngẫm và thay đổi ....
- -

Ngày này của năm trước hai đứa mình đến với nhau. Anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại yêu em nữa, lần đầu tiên rời xa Quảng Ninh đến một nơi xa lạ để bắt đầu một cuộc sống mới. Trong lòng vừa mừng vừa lo, mừng vì từ đây mình sẽ có một cuộc sống mới có bạn bè mới, lo vì lần đâu tiên xa nhà sống độc lập sẽ còn rất nhiều bỡ ngỡ. Nhưng ngày đầu tiên đến nhà trọ có anh học khoá trước đã dội lên đầu anh một gáo nước lạnh rằng: "Em học trường này à, nên cẩn thận với bọn con gái trường này, bọn nó khốn nạn lắm".

Anh mỉm cười nghĩ "chắc anh ấy bị thất tình nên vơ đũa cả nắm". Ngày đầu tiên bước vào giảng đường, nhìn các bạn gái trong lớp ai cũng xinh xắn dễ thương anh lại nghĩ đến câu nói của anh kia. Nhiều khi người ta vội kết luận cả một tập thể chỉ thông qua một số cá nhân, như thế thật là không công bằng.



Ảnh minh họa

Kỳ học đầu tiên trôi qua, khi đã bắt nhịp được với cuộc sống mới ở đây thì anh cũng dần hiểu câu nói của anh kia. Khi chính mắt mình được chứng kiến cảnh một bà vợ người ở thành phố mình đang học vào tận trường lôi một nữ sinh ra đánh vì dám cặp bồ với chồng chị ta, rồi nghe mọi người kể những câu chuyện về một số nữ sinh cá biệt và các "thành tích" của họ anh lại càng thêm buồn. Có nữ sinh ở quê đã có người yêu nhưng khi đi học lại yêu thêm một người ở trường nữa, có người lại yêu cùng một lúc hai người ở trường... Những câu chuyện đó khiến anh tự hứa với lòng sẽ không bao giờ yêu ai ở đây.

Một năm, hai năm trôi qua, mấy thằng bạn cùng lớp ai cũng có người yêu, còn anh thì vẫn cô đơn một mình. Mấy thằng bạn nói anh kén cá chọn canh nhưng sự thật là anh sợ một ngày kia mình sẽ giống những nhân vật nam trong các câu chuyện kia, bị phản bội mà không hề biết.

Năm học thứ ba, chắc cũng sẽ không có gì thay đổi nếu như anh không vô tình nhắn tin nhầm vào số máy của em. Một sự trùng hợp ngẫu nhiên là em lại học cùng trường anh. Lúc đầu nhầm số anh với em chỉ chửi nhau nhưng rồi chuyển qua nhắn tin hỏi thăm. Vậy là anh và em quen nhau, những buổi hẹn hò ngày càng nhiều. Ngày 2/9 anh và em chính thức yêu nhau, nói chính xác hơn là em chính thức tỏ tình với anh.

Những ngày đầu yêu nhau hai đứa mình thực sự rất hạnh phúc khiến nhiều người phải ghen tỵ. Hơn 3 tháng sau, đoạn buồn tình yêu của hai đứa mình bắt đầu. Anh phát hiện trước khi yêu anh em đã từng yêu một người ở Hải Dương, nhưng chuyện đó không có gì phải bàn vì anh nghĩ ai cũng có quá khứ, điều quan trọng là hiện tại con người đó sống thế nào. Trong một lần anh mở cặp của em để lấy bút anh phát hiện một mảnh giấy em ghi cho đứa bạn cùng bàn với nội dung: "Mày ơi trong chỗ làm của mày có anh nào đươc không? Mày giới thiệu cho tao đi, ở Hải Dương càng tốt". Đọc xong anh thực sự rất choáng. Hai đứa mình giận nhau rồi em chủ động làm lành, em hứa sẽ quên đi tình cũ. Mình lại tiếp tục yêu nhau, lại giận hờn lại làm lành, có lúc là lỗi của anh nhưng cũng có lúc là do em. Thời gian trôi nhanh, ngày về nghỉ hè anh và em đều buồn vì lần đầu tiên phải xa nhau một tháng. Nhưng anh cũng coi đây là một thử thách nhỏ cho tình yêu.

Ảnh minh họa

Anh lên đường về nghỉ hè, em nói em ở lại thành phố để làm thêm vì về nhà cũng không có gì làm. Một tháng xa nhau hai đứa mình vẫn nhắn tin, gọi điện hỏi thăm rất tình cảm, anh không hề nghi ngờ gì. Hết một tháng hè, ngày đầu tiên hai đứa gặp nhau anh vui lắm muốn kể cho em rất nhiều chuyện. Anh nhớ như in buổi tối đó, bạn anh nhờ sửa hộ máy tính nên anh đến phòng nó một lúc, anh dự định xong việc rồi cùng em đi chơi. Em nhắn tin nói rằng hai đứa bạn của em rủ đi công viên em ra với bọn nó một lúc rồi hai đứa mình gặp nhau. Xong việc anh ra công viên mà không gọi trước cho em, tại đây anh bắt gặp em và một người con trai khác tay trong tay rất tình cảm. Anh bủn rủn chân tay, cả buổi tối đó anh mất ngủ. Anh nhắn tin cho em nhưng em không thừa nhận, rồi hôm sau em đến phòng anh. Như có gì đó thôi thúc, anh mở điện thoại em ra đọc tin nhắn, anh đọc được những tin nhắn hai rất tình cảm, mùi mẫn mà em và người kia nhắn cho nhau. Cả thế giới như sụp đổ dưới chân anh, cuối cùng em cũng phải thừa nhận, em mong anh tha thứ cho em.

Nhưng em à, làm sao anh có thể chấp nhận được đây. Trong vòng một tháng mà em đã thay lòng như thế. Tại sao lúc anh ở nhà em không nói rõ với anh? Tại sao em vẫn nhắn tin rất ngọt ngào với anh? Và tại sao em lại thay lòng đổi dạ nhanh đến vậy? Những ngày đầu quyết định chia tay em suy sụp và hận em lắm, hận kẻ phản bội. Vì anh luôn nghĩ em sẽ không bao giờ thay đổi, vì anh và em rất yêu nhau. Nhưng một tuần trôi qua anh nhận ra rằng em không đáng để anh hận, anh sẽ không hận em nữa kẻ phản bội à. Anh mong rằng lần này em sẽ yêu người đó thật lòng, mong em sẽ không phản bội người ta nữa.

Hãy trân trọng những gì mình đang có để sau này không phải hối tiếc điều gì em nhé! Còn anh, anh sẽ bắt đầu một cuộc sống mới tốt hơn.

Gửi từ: Nhật Thiên - Email: chantroibinhyen_coanhvaem@
Nàng cá tính, mạnh mẽ nên đôi lúc người thường phải nhường bước trong mọi cuộc tranh cãi. Giận hờn lại là chàng. Chàng nhẹ nhàng, trầm tính và với chàng, điều quan trọng nhất trên đời là được yêu và ở bên nàng.

Họ lấy nhau được hai năm. Một chặng đường không dài nhưng nhiều ý nghĩa với bao vui buồn, với yêu thương và giận hờn như bao cặp vợ chồng mới cưới.

Chàng thích văn chương, thường dành thời gian để sáng tác. Những tác phẩm của chàng được đăng trên net nhưng không thu hút mấy độc giả.Chàng còn một đam mê nữa là nhiếp ảnh. Chàng thường chụp ảnh cưới cho các đôi vợ chồng trẻ.


KL 117_yeu ko hoan hao (1).jpg
Ảnh minh họa
Chàng yêu nàng, yêu rất nhiều.

Nàng cũng vậy. Hôm nay, nàng trở về nhà mang theo cả một bầu trời giông tố:

“Tại sao anh lại không nhận chụp ảnh cho đám cưới bạn em? Cô ấy hứa sẽ trả tiền mà.”

- “Hôm đó anh không có thời gian”

- “Vậy sao?”

- “Ừm!”

- “Không có thời gian.

Vậy anh có thể tạm ngừng viết cuốn tiểu thuyết kia và sẽ có thời gian như anh muốn.”

- “Anh biết có thể em nghĩ anh đang uổng phí thời gian. Nhưng anh tin một ngày nào đó mọi người sẽ biết tới.”

- “Em không quan tâm. Dù gì em cũng muốn anh chụp ảnh cưới cho cô ấy!”

- “Anh xin lỗi. Thực sự là anh bận.”

- “Chỉ một lần này thôi, được không anh?”

- “Anh không thể”.

Đàm phán thất bại. Nàng vẫn không chịu thỏa hiệp và gửi chàng thông điệp:

“Anh có 3 ngày để chấp nhận lời đề nghị của em, nếu không …”.

Sự bướng bỉnh và thái độ của chàng khiến nàng nghĩ phải làm mọi cách để chàng khuất phục.
KL 117_yeu ko hoan hao (2).jpg
Ảnh minh họa
Ngày đầu tiên, nàng không vào bếp, không chuẩn bị bữa tối, không xem phim, không nói chuyện với chàng dù một câu để tỏ rõ cho chàng thấy sự phản đối của mình. Nhưng đương nhiên nàng vẫn ngủ trên giường với chàng. Chàng không quan tâm lắm vì trong ví vẫn còn đủ tiền “duy trì” cuộc sống vài hôm nữa.

Ngày thứ hai, nàng phản ứng mạnh hơn với một cuộc “tấn công bất ngờ” bằng cách phong tỏa mọi thứ trong ví của chồng và cảnh báo: “Nếu tìm kiếm viện trợ từ bên ngoài, anh sẽ phải nhận hậu quả không ngờ đấy”. Chàng lo lắng, mệt mỏi trước phản ứng của vợ. Tối đó, trước khi đi ngủ, chàng đã khẽ khàng xin nàng bỏ qua chuyện này và hi vọng mọi thứ quay trở lại như trước. Nàng nhất quyết không bỏ qua, trừ khi chàng chấp thuận ý nàng.

(...)
-
(Blog radio) - Tình yêu là muôn ngàn khúc ca của cuộc sống. Nỗi buồn hay niềm vui đều dệt lên miền kỷ niệm mà nơi đó trái tim của mỗi người luôn muốn hướng về dù sau này cuộc sống có ra sao… Tình yêu cũng giúp con người ta mạnh mẽ hơn trên chuyến tàu số phận không báo trước của cuộc đời.




Thiên Thảo ngồi bên cửa sổ ngắm những giọt mưa còn đọng lại trên ô cửa kính rồi nhòa đi trong mắt cô. Đã lâu lắm rồi cô không được trở lại cảm giác này, cái cảm giác chờ đợi một ai đó và ngắm mưa mùa hạ ngoài kia. Cô biết mình quyết định ra đi như vậy khiến Thắng sẽ rất đau và trái tim cô cũng đang âm thầm rỉ máu nhưng cô khẽ mỉm cười, một nụ cười thanh thản trong lòng khi cô lựa chọn mình là người rời xa anh trước. Cô biết những ngày tháng tiếp theo cô sẽ phải đấu tranh phải vật lộn với chính mình và với cả số phận đang thách thức cô.

Ngày ấy…

Thiên Thảo là sinh viên ngành y nhưng lại đam mê hội họa và dường như nhân vật chính trong mỗi bức tranh của cô đều là hoa hướng dương. Không hiểu từ khi nào cô lại say mê loài hoa ấy đến vậy, hoa hướng dương đi vào từng ngóc ngách trong cuộc sống của cô. Nhớ đến cô có lẽ người ta sẽ chẳng nhớ gì ngoài một cô gái với dáng mỏng manh như giọt sương mai nhưng khi nhắc đến hoa hướng dương bạn bè cô sẽ nghĩ ngay đến cái tên Thiên Thảo.

Sau kỳ nghỉ dài được ở nhà cô lên trường sớm hơn vì phải giải quyết chuyện giấy tờ. Xong công việc cô lại có thời gian dành riêng cho mình, lang thang những con phố dài, đứng lặng hàng giờ trước cửa hàng hoa cũng chỉ để ngắm những bông hoa hướng dương mà cô thích, tìm cho mình một không gian riêng rồi nhâm nhi tách cà phê và vẽ thêm nhiều hơn những bức tranh cho bộ sưu tập của mình. Mỗi bức tranh là một bầu khí quyển riêng về loài hoa mang tên mặt trời , bộ sưu tập của cô còn đủ các đồ vật mang hình dáng ngộ nghĩnh , đáng yêu từ móc thìa khóa đến chiếc hộp bút hay cái cặp tóc nhỏ rồi còn cả một quyển sách ép toàn cánh hoa hướng dương. Những lúc buồn hay cô đơn ngồi nghe một bản nhạc cùng tách cà phê và ngắm những bông hoa kia với cô thời gian như dừng lại , cô chìm vào thế giới rất riêng mà chỉ mình cô mới cảm nhận được, một chút gì đó mơ hồ giữa cánh đồng hoa dưới ánh nắng rực rỡ, muôn ngàn mặt trời đang tỏa ra vẻ đẹp rực rỡ tràn đầy sức sống nhất…. Cô khẽ mỉm cười, chỉ thế thôi cô lại lấy lại được tinh thần mới sau tất cả mệt mỏi của cuộc sống !


Bước chân ra khỏi quán cà phê, bất ngờ cơn mưa rào ở đâu ập đến. Mưa! Những cơn mưa bất chợt , dường như cả năm nước đổ dồn hết vào mùa hè thì phải . Cô không thích mùa hè bởi cô thường quên mang theo ô mỗi khi đi ra khỏi nhà, mà chiếc ô chỉ khiến cô thêm vướng bận. Tính vô tâm đó khiến cô không khỏi nhiều lần bị ướt, dẫu vậy dù ghét nhưng mùa hè vẫn đến và vẫn mang những cơn mưa bất chợt kia đến.


- Lại mưa rồi! Ghét thật đấy! Những chậu hoa ở nhà sẽ ướt hết mất !

Cô lẩm bẩm trong miệng.

Rảo bước thật nhanh cô dừng lại dưới hiên của một ngôi nhà ven đường để trú mưa. Những giọt mưa thi nhau rơi trên mái nhà, trên tán cây rồi ồ ạt chảy thành từng dòng xuống con đường . Mưa có khi lách tách lại có khi lùng bùng, lộp bộp… Mưa mùa hè cứ hồn nhiên thi nhau rơi , mưa mát lạnh như chính tâm hồn cô . Cô khẽ đưa tay ra hứng những giọt mưa .Mát quá! Lạnh quá ! Thế mà từ trước cô lại hay cau có với những cơn mưa vô tư nhất của đất trời này. Mưa mùa hè phải chăng mang một dư vị riêng khác những cơn mưa khác, nó không lạnh cắt da cắt thịt như mưa phùn hay không đầy tâm trạng như mưa ngâu , những cơn mưa rào đến rồi đi thường tình trong quy luật của đất trời. Tâm hồn cô như nhảy nhót cùng những hạt mưa đang xô nhau ào ạt niềm vui ngoài kia, phút chốc cô quên đi nỗi sợ hãi luôn ám ảnh trong mình . Tâm hồn cô reo lên cùng vũ khúc mưa. Cô mải ngắm mưa rồi bỗng “bịch” khi một người khác chạy vào trú mưa làm văng chiếc túi cô cầm rơi xuống đất, nó đã bị nước mưa làm ướt .

- Tôi xin lỗi ! Chiếc túi có sao không ?

Luống cuống cô cúi xuống cầm vội chiếc túi lên , mặt cô bỗng thẫn thờ như đánh mất thứ gì quan trọng lắm.

- Của cô đây.

Chàng trai đã cầm chiếc túi lên. Những bức tranh đã nhòe màu, nước mưa đã làm chúng loang lổ.

- Chúng ướt hết rồi.

Chàng trai khẽ nói.

- Cảm ơn anh.

Đôi vai cô run run, những giọt nước mưa làm cho khuôn mặt cô tái đi . Vụt chạy vào trong màn mưa, cô để lại ánh mắt nhìn đầy ngạc nhiên của chàng trai…

Dù đã hoàng hôn nhưng mặt trời vẫn chưa thu hết những tia nắng cuối ngày . Chân trời đỏ rực một góc, giữa mênh mông cánh đồng cỏ còn vương những hạt bụi của thời gian cô vẫn đứng vẽ, gió mùa thu làm bay bay những sợi tóc mai trên gương mặt dính màu vẽ của cô.

- Cô vẽ rất đẹp !

Giật mình Thiên Thảo quay lại. Cô hơi nhíu mày.

- Anh là…

- Cô không nhớ tôi sao ?

- Tôi nhớ ra rồi, anh đã cùng tôi trú mưa …

- Đúng rồi Sunflower …

Thiên Thảo khẽ ngượng ngùng quay đi, đây là lần đầu tiên có người gọi cô như vậy.

- À, cái này của cô.

Anh đưa cho cô một bông hoa hướng dương đã ép khô mà cô làm rơi khi chạy vội đi. 


Thế đấy cô và anh đã gặp lại và họ cùng đi bên nhau trên một con đường từ khi nào không hay. Hoa hướng dương là người bạn bấy lâu nay của cô và bây giờ hoa hướng dương lại đem anh đến với cô nhưng cô sợ ngày nào đó cô cũng phải rời xa anh như hoa hướng dương sẽ đến lúc tàn. Có lần cô đã đọc về cuộc đời của nhà viết kịch người Nga cô trăn trở mãi bởi câu nói đau khổ của người vợ: “ Sao anh lại để tình yêu của em phải sống đơn côi?” Trái tim cô bật khóc khi nghĩ đến anh và tình yêu anh mà cô sẽ phải bỏ lại. Cô muốn hình ảnh cô trong anh là một cô gái căng tràn sức sống, yêu đời, là những gì đẹp nhất để anh lưu giữ khi cô không còn bên cạnh anh. Cô muốn dành cho anh những khoảnh khắc hạnh phúc nhất bởi cô sợ một ngày nào đó rời xa rồi anh sẽ đau khổ hơn cô và mỗi lần nghĩ đến điều đó nước mắt cô lại rơi lạnh đôi gò má.


Hạnh phúc là những kỷ niệm mà tình yêu thì nên tích giữ những kỷ niệm đẹp, cô nghĩ đến anh và thấy mình có can đảm hơn để tiếp tục cuộc sống. Cô và anh rong ruổi trên những con phố đã lên đèn, cùng nhau ngồi nhâm nhi tách cà phê trong bản nhạc quen thuộc “ Little sunflower”, cô nhìn thật lâu khuôn mặt anh để lưu giữ khuôn mặt ấy, cô sợ trong phút chốc nó sẽ không còn nữa, đôi mắt cô buồn mênh mang chứa cả nỗi buồn của bóng đêm ngoài kia nhưng nụ cười mát lành như những giọt mưa mùa hạ thì luôn nở trên môi. Tháng sáu những cánh đồng hoa hướng dương như muôn ngàn mặt trời, anh cầm tay cô đi dưới cái nắng vàng hanh, hạnh phúc tràn đầy trong trái tim có nắng, đã lâu lắm rồi cô mới thấy mình được bước và cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu giữa đồi hoa mặt trời, khoảnh khắc này cô muốn ép vào cuốn sổ mang tên kỷ niệm. Cô dụi dụi đầu vào sau lưng anh như đứa trẻ bị đoán đúng tâm trạng khi anh nói:

- Em thích hoa hướng dương nhất đúng không? Nhưng em còn đặc biệt thích anh nữa ?

Phải rồi, cô thích hoa nhưng bông hoa mặt trời cô thích nhất là anh. Cô đã tìm được bông hoa ý nghĩa nhất và cô biết mình không thể từ bỏ khi cô vẫn còn trên cõi đời này dù chỉ một khoảnh khắc. Cô đã nghĩ vậy khi nhìn thấy nụ cười ấm áp anh dành cho cô. Cô muốn biến những ngày tháng đáng quý tiếp theo của mình trở thành thiên đường ngay trên mặt đất . Cuộc sống của cô bận rộn và ngập tràn những công việc, cô muốn tất cả khỏa lấp đi nỗi sợ hãi luôn ngự trị trong cô. Cô miệt mài vẽ tranh ở bất kỳ đâu. Đã có lần anh thắc mắc:

- Em làm việc nhiều quá, nên nghỉ ngơi chút đã.

- Em phải tranh thủ , thời gian đối với em rất quý . Em sẽ vẽ thật nhiều để còn bán chúng nữa. Anh nghĩ sao?

- Em bán tranh à, thế em vẽ anh đi, nhìn kỹ anh cũng handsome lắm đấy đảm bảo em sẽ trở thành một họa sỹ nổi tiếng . Mà em muốn bán tranh để làm gì?

- Để mua một ngôi nhà thật rộng có cả vườn để trồng hoa hướng dương.

- Chúng ta có thể cùng mua được không ?

- Không, em muồn tự mình mua rồi sống ở đó và ngày ngày được nghe thấy tiếng cười của tụi nhỏ.

Anh trầm ngâm, anh đã hiểu vì sao cô nói vậy, cô muốn xây bệnh viện cho trẻ em mồ côi. Những lần được cùng cô đến thăm bọn trẻ, anh lại thấy se lòng khi nhìn những đứa trẻ tội nghiệp đã không có cha mẹ ở bên đang khô héo dần đi vì bệnh ung thư máu. Thiên Thảo đồng cảm với những tâm hồn thơ dại kia, mỗi lần nhìn những đứa trẻ hồn nhiên phải chịu nỗi đau vì bệnh tất cô lại lặng lẽ khóc. Trong phòng của bọn trẻ treo đầy những bức tranh hoa hướng dương cô đã vẽ, mọi thứ xinh xắn được chính tay cô gắn hoa hương dương lên. Căn phòng của lũ trẻ như một vườn hoa hương dương ngập tràn màu yêu thương ấm áp. Thắng đứng lặng người nhìn tất cả, anh hiểu thể giới xung quanh anh còn rất nhiều những cảnh đời tội nghiệp và đã có lúc anh tự trách mình vô tình vì tự cuốn vào công việc và những đam mê mà một trái tim đầy nhiệt huyết dành cho những số phận bất hạnh anh đã để quên đâu đó. Anh yêu Thiên Thảo, yêu tấm lòng nhân ái và yêu cả tâm hồn luôn lặng lẽ san sẻ nỗi đau người khác trong cô. Cuộc đời đâu chỉ tồn tại tình yêu giữa hai con người mà nó còn là sự đồng cảm với tất cả nỗi đau sự bất hạnh với những người xung quanh ta. Thắng thấy mình hiểu ra điều đó đã muộn so với tuổi đời đã đi qua, nhưng giờ bên cạnh anh đã có Thiên Thảo đi cùng, anh sẽ cùng cô chia sẻ với những em bé gặp cảnh đời không may mắn kia. Chính cô đã cho anh thấy mở lòng và cảm nhận cuộc sống sẽ được nhận lại hạnh phúc mà không một ngôn từ nào có thể diễn tả được.

Cuộc đời đôi khi là một dòng sông phẳng lặng nhưng cũng có những sóng gió những con đập chặn ngang dòng sông ấy. Thiên Thảo biết mình không còn sống được bao lâu, cô không muốn gieo hy vọng vào anh để rồi chính cô lại mang tuyệt vọng và nỗi đau đến dày vò trái tim anh. Anh có thể là mặt trời sưởi ấm cho cô nhưng cô lại không thể là một ngọn cỏ mãi sống trong ánh sang của mặt trời ấy. Cô phải lặng lẽ rời xa anh dù lòng cô rất đau.

Sáng mùa thu trời se lạnh, anh đến quán cà phê Sunflower quen thuộc , cảm giác nhớ nhung và mong gặp cô trong anh vụt trở lên hụt hẫng khi chờ mãi không thấy cô đến. Cô phục vụ bàn mang đến cho anh một tách cà phê và một phong thư nhỏ:

- Anh có thư ạ.

“Em xin lỗi vì đã không đến. Cảm ơn anh vì thời gian qua đã cho em đôi vai để tựa vào. Em biết em cũng sẽ như hoa hướng dương rồi đến một ngày sẽ tàn . Đã đến lúc em phải ra đi, xin anh đừng tìm em nữa, cầu chúc cho hạnh phúc sẽ đến với anh- hoa mặt trời của em.

Anh hốt hoảng lao ra khỏi quán dầm mình trong cơn mưa đang xối xả. Mưa lạnh quá, cái lạnh thấm vào tim anh, anh biết tìm cô ở đâu, ở đâu có thể tìm thấy cô… Giữa cánh đồng mênh mông những bông hoa rủ xuống ướt mềm , dưới cơn mưa tầm tã những cánh hoa ủ dột thu mình trong làn nước trắng xóa, anh gọi tên cô đến khản cổ … nhưng… vô vọng. Những nơi anh có thể đến thì bóng hình cô vẫn nhạt nhòa. Lòng trĩu nặng anh biết mình đã đánh rơi hạnh phúc , lang thang những con phố thu mình vào nỗi buồn xa vắng anh càng thấy nhớ cô quay quắt hơn, cuộc sống của anh không thể thiếu bóng hình cô. Nơi đâu cũng là nụ cười ánh mắt của cô, kí ức cô tạo cho anh quá nhiều không thể xóa nhòa. 


Những tháng ngày tìm kiếm cô đều vô vọng, không một câu giã từ không một dòng hồi âm anh không biết cô đang ở đâu làm gì chỉ biết rằng trái tim anh luôn gọi tên cô trong từng giấc mơ.


“Những hy vọng về nhau giờ đã khuất sâu

Những nước mắt ngày mình xa nhau

Hòa trong gió mưa tơi bời

Con phố xưa giờ đây chỉ mình anh bước

Mình dừng lại em nhé để đừng nhói đau

Sao mãi cứ luôn xa nhau

Ngày mai dẫu có muộn phiền nước mắt sẽ rơi

Anh vẫn bên em mà thôi

Mình dừng lại em nhé dù đời cứ trôi

Yêu thương cứ sao xa vời

Lòng anh cứ mãi đợi chờ dù yêu thương nhỏ nhoi

Hạnh phúc là ngày bên em…”

Ngày cuối tuần anh đến thăm những đứa trẻ mồ côi. Bước vào căn phòng ngập đầy hoa hướng dương anh biết cô đã đến đây lòng anh như thắp lên tia hy vọng.

- Anh không đến cùng chị Thiên Thảo à ?

Anh ngập ngừng chưa đáp lời , một đứa bé khác đã nói:

- Chị Thảo bị bệnh không đến đây được nữa.

- Em nói sao? Chị Thảo bị bệnh à? Chị ấy đến đây bao giờ vậy?

- Cách đây mấy hôm rồi. Em thấy chị ấy gặp bác sỹ rồi đi ngay.

Đầu óc anh choáng váng không tin vào tai mình nữa, cô ấy bị bệnh ung thư máu giai đoạn cuối, cô ấy đã âm thầm chịu đựng một mình, cứ nghĩ đến nụ cười trong sáng và nỗi đau âm thầm của cô ấy anh đã tự trách mình không thể đến bên không thể là bờ vai cho cô tựa. “Không được, em không thể bỏ anh như vậy, em là cô gái kiên cường không thể đầu hàng số phận như vậy được”. Anh vùng bỏ chạy trong nỗi đau như muôn ngàn mũi kim đang đâm vào từng tế bào. Anh phải làm sao để cứu cô ấy thoát khỏi lưỡi hái tử thần. Anh phải làm sao để cuộc sống của cô ấy bình yên với những ước mơ giản đơn mà cô ấy còn đang dang dở… Anh không dám nghĩ đến những điều xa xôi, bởi khi đó trái tim lại quặn lại. Còn nhiều điều anh muốn cùng cô thực hiện, còn nhiều hạnh phúc anh muốn mang đến cho cô. Tất cả giờ bị cuốn trôi như cơn mưa mùa hạ sao? Cứ như vậy anh chạy về phía cơn mưa dĩ vãng nơi hai người đã gặp nhau, anh không thể níu cô được nhưng mong mưa đừng mang cô ấy đi, cô là tất cả những gì anh có. Khuôn mặt anh ròng ròng nước mưa, chúng hòa vào với nước mắt đang nghẹn lại nơi cổ họng khô rát, anh muốn gào thật to trước định mệnh. Mưa đã đem cô đến giờ anh sợ cô cũng biến mất trong làn mưa, nghĩ đến điều đó người anh run lên như có ai đó đang bóp nghẹt trái tim anh đến khó thở…Anh bước vào mái hiên, đưa tay ra hứng những giọt nước mưa. Lạnh. Tê dại. Anh phải đi tìm cô tìm lại những kỉ niệm ngày xưa…

Thiên Thảo đang co mình như chú mèo bị ướt đôi mắt trầm buồn nhìn ra ngoài cửa sổ. Từ ngày rời xa Thắng cô đã tự thu mình trong thế giới riêng nhỏ bé mà chính cô tạo ra. Nỗi nhớ anh cồn cào nhưng cô không cho phép mình bước trở lại, cô không muốn mình là gánh nặng hay một ký ức toàn đau thương và nước mắt trong anh. Cô đốt nỗi nhớ trong những màn mưa, cô ghi nhớ hình ảnh anh bằng cáchvẽ hình anh trong trái tim cô. Cô nghĩ thời gian lúc này có thể làm cô đau nhưng nó sẽ làm lành vết thương trong anh. Cô miên man giữa những hồi ức về anh. Có tiếng ai gõ cửa:

- Cốc ! Cốc !

Cô đứng dậy mở cửa nhưng không có ai, chỉ là những bông hoa hướng dương đặt dưới bậc thềm rồi kéo dài thành một con đường muốn dẫn cô đi. Cô lặng lẽ bước. Anh đi theo cô. Nhìn dáng mỏng manh như màu sương khói của cô khiến anh muốn chạy đến ôm lấy cô ôm hết những nỗi đau mà cô phải chịu. Trên con đường trải đầy hoa hướng dương ấy người ta thấy hai người đang bước đi về phía mặt trời. Cô gái với khuôn mặt rạng rỡ và những giọt nước mắt ướt đẫm lăn dài trên khuôn mặt chàng trai. Hạnh phúc dường như là sự đuổi tìm, hy vọng- thất vọng rồi lại hy vọng, anh đi về phía cô – cô đi về phía mặt trời hạnh phúc. 


Thiên Thảo dừng lại, trước mặt cô là những bông hoa hướng dương đang khoe sắc rực rỡ dưới bầu trời ảm đạm. Một lọ màu xanh đặt cạnh những bông hoa. Run rấy cô đọc từng mẩu thư nhỏ.


“ Em có biết rằng anh đã yêu em ngay từ lần đầu chúng ta gặp nhau tình cờ dưới mái hiên không? Anh đã lặn lội đi tìm người con gái đã đánh rơi bông hoa hướng dương đã lấy đi trái tim của anh ngay từ ánh mắt lạ lùng đầu tiên của cô ấy, và anh đã tìm thấy em. Mỗi lần nhớ em anh lại ước chúng ta sẽ cùng nhau có một ngôi nhà xung quanh trồng thật nhiều hoa hướng dương. Anh sẽ cùng em xây dựng những ước mơ mà em đang mong muốn. Em đi không lý do, anh đã lo lắng nhường nào. Anh không muốn mặt trời trong anh biến mất…

Nhiều khi anh muốn nỗi nhớ em nguôi ngoai nhưng anh không làm được. Anh là hoa mặt trời của em , thiếu nước rồi anh sống sao được.

Em đi đã lâu rồi, em còn nhớ mái hiên chúng ta trú mưa ngày trước không ?

Em hãy đến Sunflower nhé anh để thấy một điều….

Anh nhớ em nhiều lắm…”

Uống những viên thuốc tình yêu quá liều khiến cô bật khóc trong hạnh phúc. Cô quan trọng với anh nhường vậy mà cô không hay biết. Cô không tin anh hay không tin vào bản thân mình về một tình yêu không đi đến ktận cùng . Nỗi hoang mang đã khiến cô bị dày vò còn anh thì đau khổ. Cô khóc tức tưởi khi vỡ òa trong nỗi sợ hãi và và cả niềm hạnh phúc của một tình yêu mà cô đang có. Anh bước đến ôm chặt cô từ đằng sau:

- Anh xin lỗi vì đã không bên em những lúc em cần anh. Anh sẽ không rời xa em nữa. Hãy cho anh một cơ hội nữa để làm nơi tựa gối trái tim em những lúc em sợ hãi hay đau đớn.

Cô khóc , khóc cho niềm hạnh phúc mỏng manh vỡ òa, khóc cho ngày mai.

- Em rất sợ. Em muốn được tiếp tục vẽ tiếp tục cùng anh ngắm hoa hướng dương nhưng em sợ, rất sợ nếu ngày mai mình không tỉnh dậy nữa.

- Anh sẽ bên em. Chúng ta sẽ bước chung một con đường. Cuộc sống có ra sao, ngày mai có thế nào anh vẫn bên em. Nơi cuối con đường kia chúng ta sẽ chờ nhau.

Giữa cánh đồng hướng dương cô tựa đầu vào vai anh, cảm giác bình yên lại ùa về. Dù khoảnh khắc đó ngắn ngủi, dù cô biết trước ngày mai sẽ đến nhưng cô vẫn muốn tiếp tục sống và muốn hạnh phúc với mặt trời tình yêu của mình. Cô muốn bên anh muốn được sưởi ấm bởi tình yêu của anh.

“Cảm ơn thượng đế đã mang anh đến trước khi em bước đi thật xa. Em đã từng ghét những cơn mưa mùa hạ nhưng gặp anh em lại thấy chúng đáng yêu nhường nào. Em thích nắm tay anh và đi bộ cùng anh thật lâu, thích ngắm khuôn mặt anh trong màn mưa. Mưa mang đến những kỷ niệm và em cũng sẽ tan vào mưa nhưng nỗi nhớ và tình yêu em dành cho anh thì còn mãi mãi. Em thích ngắm hoa hơn bởi muôn ngàn cánh hoa gộp lại cũng không nhiều bằng tình yêu em dành cho anh. Cảm ơn anh chàng trai mặt trời của em. Em yêu anh dù ngày mai có ra sao.”

Họ tựa vai vào nhau và cùng hướng về phía mặt trời đang lặn để chuẩn bị cho ngày mai sẽ đến…
Bước chân xuống xe ôtô, em cố nhìn quanh tìm kiếm một chiếc taxi để đi về nhà nhưng tìm mãi không thấy. Em lo sợ vì trời tối. Bất chợt trong đầu em xuất hiện hình ảnh anh. Em đã bấm rồi xóa không biết bao lần số của anh trước khi em có đủ can đảm gọi điện cầu cứu anh. Em sợ anh không nghe máy, em sợ anh nói bận không thể đưa em về... Em sợ. Em sợ khi gặp lại anh.
Và rồi anh đến, em lên xe nhưng vẫn không dám tin những điều mình đang trải qua. Anh cười và xách đồ cho em. Đã lâu lắm rồi em không được gặp lại nụ cười ấy. Anh vẫn như xưa chỉ có điều chín chắn và đàn ông hơn. Em thấy tim mình loạn nhịp. Mình đi mà chẳng nói được câu chuyện nào có đầu, có cuối cả. Lúc nào cũng thế, anh nhẹ nhàng và ấm áp.



Tác giả : Sưu tầm - Người đọc : Mèo mun - Kỹ thuật : Đức Thụy
cam xuc 1.jpg
Ảnh minh họa
Em không thể kìm nén được cảm xúc của mình. Em giận hờn vu vơ. Em giận khi anh nhắc tới người con gái khác. Em giận khi cảm thấy anh hững hờ. Lạ thật, em đâu còn có quyền gì chứ. Em không biết, em không hiểu mình. Bên anh, em không còn là em, không mạnh mẽ và quyết đoán, em yếu đuối và trẻ con. Tại sao vậy anh?   Anh dừng xe bên đường, mình ngồi nói chuyện. Tim em chợt quặn thắt khi anh kể những câu chuyện tình buồn. Em nghĩ về em, về anh, về tình cảm của 2 chúng ta. Em tự hỏi lòng có khi nào trong câu chuyện anh kể có anh và em? Anh ôm em vào lòng. Em cảm nhận từng hơi thở anh, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể anh truyền sang. Vẫn những cái ôm siết chặt, vẫn những nụ hôn nồng nàn, anh bên em như ngày xưa. Em chợt nhận ra tình yêu của mình vẫn còn vẹn nguyên.

Thời gian qua em đã cố dối lòng mình rằng em đã quên anh, nhưng càng cố quên em lại càng nhớ. Đã hơn 1 năm rồi mình không còn bên nhau. Đến giờ thì em mới biết em yêu anh nhiều như thế nào. Điều mà khi yêu anh em đã không nhận ra. Em giật mình và đau nhói, mình gần nhau mà sao 2 trái tim xa nhau quá! Em đã cố gắng níu kéo trái tim ấy nhưng càng níu kéo anh càng xa. Đôi lúc em giận anh vì anh luôn cho em cảm giác là mình còn yêu để em mãi hi vọng. Em đau, em khóc, em gọi tên anh nhưng bên tai em chỉ có tiếng em vọng lại.
Bước xuống xe, em cố gắng níu lại những giây phút cuối được bên anh. Em nhìn theo bóng anh chìm sâu trong bóng tối mà thấy lòng mình như nuối tiếc. Em thấy như mình đang mất đi 1 thứ quan trọng lắm. Em lẳng lặng đi vào nhà mà lòng nặng trĩu những tâm trạng. Úp mặt vào bóng tối, cắm headphone vào máy tính và bật bài hát “Vùng trời bình yên”, những kí ức chợt ùa về trong em.

Em cố gắng giấu nước mắt vào trong tim mình nhưng sao môi em mặn đắng... Em nhớ anh, nhớ những kỉ niệm ngày bên anh. Còn nhớ không anh những lần anh thức cùng em ôn thi đến 1, 2 giờ sáng. Mình đã nói và trao nhau thật nhiều yêu thương. Anh đã nói sẽ bên em mãi mãi. Em cảm nhận mình là người hạnh phúc nhất thế gian. Em muốn hét lên cho cả thế giới biết mình là của nhau, mình sẽ mãi bên nhau.
camxuc2.jpg
Ảnh minh họa
Một mình trong đêm, em thấy lòng mình lạnh giá. Em nhớ lại những tháng ngày đã qua. 386 ngày kể từ ngày anh nói chia tay, em vẫn không thể tin đó là sự thật. Mình vẫn bước  bên nhau nhưng không giống như xưa. Em không phải người mỗi đêm anh nói lời yêu. Em không phải người trao anh những nụ hôn ngọt ngào mỗi khi thức dậy. Em là người lặng lẽ đi bên đời anh, yêu thương và quan tâm anh. Mỗi lúc anh vui anh gọi cho em, em hạnh phúc khi nghe tiếng anh cười, em cười khi thấy anh hạnh phúc. Em lo như cháy ruột mỗi khi  anh bị ốm. Em mua thuốc mỗi khi anh ốm mặc dù những việc đó không còn là của em. Em ngốc thật. Anh đến với em mỗi khi anh vui, anh buồn. Đi bên anh, chứng kiến bao cuộc tình tan hợp của anh. Anh vui vì tán được cô bé nhà bên. Anh kể em nghe câu chuyện tình yêu của anh với cô bạn em. Em như muốn phát điên lên vì giận, vì ghen. Mỗi khi anh buồn, anh trở về làm cậu bé trong lòng em. Anh hờn dỗi. Anh buồn. Anh khóc những giọt nước mắt đâu phải dành cho em. Lòng em quặn thắt khi anh nhắc tới người khác. Đêm về em khóc. Em ghen. Có bao giờ anh nghĩ mỗi câu chuyện của anh là nghìn nhát dao đâm sâu vào trái tim em. Có bao giờ anh nghĩ như thế là ích kỉ không anh? Em chấp nhận làm người lặng lẽ đi bên đời anh. Nhưng anh ơi! Xin anh 1 lần nghĩ tới cảm xúc của em. Em là con người, hơn nữa em là con gái. Em cũng ích kỉ mà. Thật lòng nếu bảo em chúc anh hạnh phúc bên người khác em không làm được. Em không cao thượng được như thế.
Bạn bè vẫn khuyên em hãy quên anh và tìm người yêu mới. Yêu người mới sẽ giúp em quên anh nhanh hơn. Em không phải cô gái quá xấu xí. Bên em cũng có những người theo đuổi nhưng em không thể đến với họ đơn giản vì em vẫn yêu anh. Em không thể lấy ai khác thay thế hình ảnh của anh. Em không thể làm tổn thương ai khác. Và vì đơn giản em còn đợi anh…!
Nuốt nước mắt vào tim, nén những yêu thương trong lòng, em trở về với cuộc sống thường nhật. Về với những bài giảng, em chuẩn bị cho mình hành trang để làm 1 cô giáo thực thụ. Em sẽ cố quên niềm đau kia để hướng tới ngày mai. Sau cơn mưa trời lại sáng đúng không anh? Em vẫn luôn tin sau cơn mưa đó mình sẽ cùng ngồi bên nhau đón bình minh hạnh phúc. Em yêu anh. Ngốc ạ!
“Rồi chợt nhận ra trong tim em tràn nỗi nhớ người. Ngày dài đợi chờ mong nhớ anh. Rồi chợt nhận ra trên đôi  môi còn vắng tiếng cười, mà lòng ngại ngần chưa dám nói. Giận hờn chi anh ta xa nhau đã lâu lắm rồi. Ngày lại từng ngày em nhớ anh. Người em yêu ơi! Em thương anh nhiều hơn những gì em đã có trong cuộc đời!”
Nhớ anh nhiều! Rùa yêu của em!
-
Một con đĩ yêu nghề…



- Cô làm gái phải không?

Nó ngước mắt nhìn thằng đàn ông vừa hỏi. Mặt non choẹt, chạy chiếc xe wave Trung quốc còn khá mới, quần tây áo sơ-mi cũ, mắt lờ đờ, người nồng nặc mùi rượu.

- Ừ, thì sao…

- Tôi muốn chơi cô… - Hắn trả lời một cách không thể thẳng thắn hơn được nữa.

Nó nhìn hắn… nhìn không chớp mắt, rồi nó cười, ôm bụng cười sặc sụa, gập người ngồi xuống đường mà cười. Trời ạ, lần đầu tiên nó gặp một thằng khách nói trắng trợn vào mặt nó là: “Tôi muốn chơi cô…”

- Cô cười cái gì? Cô làm gái, tôi muốn chơi gái… Được ko?

- Được, được. Được chứ. Tôi làm gái. – Nó nói mà vẫn còn cảm thấy buồn cười.

- Bao nhiêu tiền?

- 200, tiền phòng anh tự trả.

Hắn mò mẫm các túi quần, rồi nói với nó.

- Tôi còn một trăm rưỡi thôi, được không… Còn tiền phòng thì… về chỗ trọ của tôi đi…



Trời đất ơi… Đi chơi gái mà trả giá… Nó lại ôm bụng mà cười, đâu ra cái thằng cha khùng này vậy trời. Nhưng bỗng dưng nó lại muốn ngủ với thằng khùng này. Là đĩ, nó đã ngủ với không biết bao nhiêu đàn ông. Nhưng một thằng khùng ăn nói thật thà như thằng cha này, thì nó chưa từng thử qua.


- Về nhà ông, ông giết tôi rồi sao???

- Ờ… thì… cô không tin thì thôi… Tôi tìm người khác.

- Thôi được rồi ông kẹ… Đưa tiền trước đi.

- Không, chơi xong tôi đưa, đưa trước rồi cô bỏ chạy rồi sao.

Nó vừa cười vừa lắc đầu, leo lên chiếc xe wave tàu của hắn ta và băng qua những con đường Sài gòn vẫn còn sáng đèn mặc dù đã hơn 2h sáng.

Căn phòng trọ của hắn nằm trong dãy phòng bình dân, nhìn vẻ bề ngoài của mấy căn phòng, nó đoán rằng đây là khu dành cho những người cũng vất vả mới kiếm được tiền để chu toàn cuộc sống. Khu phòng trọ nó đang thuê cũng vậy.

Hắn nhẹ nhàng dắt xe vào phòng trọ, tránh gây ồn vì cũng đã hơn 2h sáng. Căn phòng nhỏ, không có nhiều vật dụng và khá gọn gàng so với 1 thằng thanh niên sống 1 thân 1 mình như hắn. Hắn chỉ tay vào chiếc nệm mỏng đặt dưới sàn nhà.

- Cô… ngồi đó đi. – Rồi quay qua rót cho nó ly nước. Bỗng dưng nó thấy cảm động, hình như đây là lần đầu tiên có một thằng khách làng chơi rót cho nó 1 ly nước trước khi hành sự.

Nó đưa tay nhận ly nước từ hắn, khẽ nói:

- Anh… cởi đồ ra đi.

- Ừ, ừ nhĩ. – Hắn hơi bối rối và mắc cỡ. Nó cảm nhận được rõ ràng là cái quyết định kiếm 1 con đĩ của hắn chỉ xuất phát khi hắn say rượu, và bây giờ khi hơi men tan đi, hắn bắt đầu thấy rằng quyết định của mình là quá mạo hiểm. Nhưng đã phóng lao thì phải theo lao…

Nó đứng dậy, để ly nước lên bàn, rồi nhẹ nhàng giúp hắn cởi bỏ những chiếc nút của cái áo sơ mi sờn cũ. Nó và hắn bắt đầu cuộc mua bán của mình. Hắn vụng về. Rất vụng về. Với kinh nghiệm của một con đĩ, nó lờ mờ đoán rằng, có thể đây là lần đầu tiên hắn chạm vào thân thể của một người đàn bà. Tại sao người đó lại là nó???

Cuộc mua bán diễn ra chóng vánh và ngắn ngủi. Với một người không nhiều kinh nghiệm như hắn, điều này cũng dễ hiểu thôi. Nó ngồi dậy, hỏi hắn:

- Anh có thể chở tôi lại chỗ hồi… - Câu hỏi ngưng lại, vì nó thấy hắn đã ngủ tự lúc nào. Có lẽ hơi men và hơi tình đã làm cho hắn quá mệt mỏi rồi. Nó đưa mắt nhìn quanh căn phòng trọ mình đang ngồi. Rồi bỗng dưng nó mỉm cười, nằm xuống bên cạnh hắn và quàng tay qua ôm ngang bụng người đàn ông vừa “chơi” nó.

Hắn là người khách duy nhất đêm nay của nó.



Sáng tỉnh dậy, nó thấy nét mặt lúng túng của hắn khi nhìn nó. Rõ ràng là hắn vẫn nhớ đêm qua mình đã làm gì, nhưng hình như hắn không ngờ một việc như vậy lại có thể xảy ra.

- Xin lỗi cô… Tôi… tôi ngủ quên, để tôi chở cô về liền.

- Anh ăn bánh, mà chưa có trả tiền đó. Tính xù hả?

- Tôi… quên mất, của cô đây. – Hắn lục lọi túi mình rồi móc ra 150 ngàn đưa cho nó. Nó cầm tiền, rồi lấy tờ 50 ngàn đưa lại cho hắn.

- Hôm qua tui khuyến mãi, giảm giá đặc biệt cho anh đó. Lần sau… nhớ ghé ủng hộ tui nữa nha. – Nó nói rồi phì cười. – Tui tự về được rồi. Chỗ này cũng gần chỗ của tui.

Nó bỏ đi khi hắn vẫn còn đứng ấp úng không biết phải nói gì. 20 ngàn tiền xe ôm từ chỗ hắn về nhà nó. Lần đầu tiên nó đi khách với giá 80 ngàn… Đĩ ơi, mày mất giá dữ vậy sao???



Lần thứ 2 nó gặp hắn.

Vẫn chiếc xe wave Tàu còn khá mới, vẫn bộ đồ sờn cũ. Và nó nhận ra hắn.

- Ah, anh muốn “chơi” tui nữa hả?? – Nó hỏi hắn, không giấu nụ cười.

- Cô vẫn còn… đứng đây àh.

- Tui là gái đứng đường, không đứng đây thì đứng đâu.

- Có mấy lần, tui ghé kiếm cô, nhưng không gặp. Tưởng cô đi chỗ khác rồi.

- Cái gì??? Anh kiếm tui hả? Chi dạ?

- Thì … tôi muốn gặp cô.

- Vậy hôm nay gặp rồi đó. Rồi anh tính sao?

- Nhưng, ừm… hôm nay tôi hết tiền rồi, còn có 100 ngàn thôi. Nên tôi muốn cô đi ăn với tôi thôi. Được không?

Cái gì vậy??? Một thằng khách làng chơi quay trở lại mời một con đĩ đi ăn. Đây đâu phải tiểu thuyết diễm tình. Nhưng tại sao chuyện này lại xảy ra với nó???

- Ừ, thì đi. Tui cũng đói bụng rồi.

Nó leo lên xe hắn ta và 2 người tấp vào một quán hủ tiếu gõ ven đường gần đó. Nó ăn 2 tô, hắn ta 2 tô, 5 ngàn một tô, 20 ngàn cho bữa ăn của 2 người.

- Cô uống gì không?

- Có thùng trà đá kìa, bày vẻ làm cái gì cho tốn tiền.

Hắn chở nó lại chỗ cũ, trước khi chia tay, hắn xin số điện thoại của nó.

- Anh tính nâng cấp tui từ gái đứng đường lên gái gọi đó hả??? – Nhưng rồi nó cũng để cho hắn nâng cấp.



Lần thứ 3 nó gặp hắn.

Vẫn trong căn phòng trọ của hắn. Vấn với giá 150 ngàn. Nhưng khác ở chỗ: Hắn không say.

Hắn ý thức được mình đang làm gì, sẽ làm gì và phải làm gì. Hắn làm những việc đó một cách từ tốn và nhẹ nhàng với nó. Nó tự hỏi, phải chăng đấy là bản năng của một thằng đàn ông khi ngủ với đàn bà. Tự khắc nó sẽ biết phải làm gì mà không cần ai chỉ dạy.

Đã từ lâu, nó quên cảm giác yêu thương khi phải quan hệ thân xác. Đó là công cụ kiếm sống của nó. Để lo cho bản thân, để lo cho bà ngoại nó và cả đứa con thơ đang ở quê nhà. Nó không yêu công việc này, nhưng đó là thứ duy nhất nó có thể làm để kiếm ra tiền. Nói đúng ra, nó là một con đĩ không yêu nghề.

Nhưng lần này, sự nhẹ nhàng và nâng niu của hắn làm cho nó có cảm xúc yêu thương. Hắn như một cơn mưa, làm tươi mát khu vườn đang khô úa của nó. Bất chợt, nó kéo hắn ta và hôn hắn ta thật nồng cháy.

- Cho em xin điếu thuốc. – Nó bảo hắn ta, và nó thấy hắn hơi ngạc nhiên khi nghe nó thay đổi cách xưng hô.

Nó đốt thuốc, rồi nhả khói và nói chuyện cùng hắn. Lần đầu tiên nó nói nhiều như vậy với một thằng khách làng chơi.

“Em làm gái được 3 năm nay rồi. Quê em ở Bầu Lâm, vùng sâu vùng xa chắc anh không biết đâu. Nhà em còn bà ngoại em… và con em. Con gái, nó 6 tuổi rồi. Anh đừng có trố mắt nhìn em. Nó không có cha. Trong lòng em, thằng cha khốn nạn của nó chết rồi. Năm em vừa 18 đôi mươi, thằng sở khanh đó cưa cẩm em, rồi sau khi ngủ với em xong, nó lặn mất tâm. Khốn nạn… Khi biết mình mang bầu, em nhất quyết giữ đứa con, vì dù gì, đó cũng là một phần máu thịt của em. Ba má em mất khi em còn nhỏ, tai nạn giao thông, bà ngoại nuôi em từ đó tới giờ… Nhà em nghèo lắm. Sau khi sinh con được 3 năm, em quyết định lên Sài gòn kiếm sống, chứ không thể ở dưới đó ôm nhau mà chết đói được. Lúc đầu em lên đây ở với một con nhỏ bạn cùng quê. Nó làm gái. Cũng nó dẫn em đi làm đó. Lúc đầu em phân vân lắm. Nếu em là một con nhỏ còn trinh trắng, chắc em không làm đâu, nhưng mà… còn cái gì để mất nữa. Bạn em đâu àh? Nó bị hốt đi cải tạo rồi. Đợt đó may mà em chạy kịp, chứ không, anh cũng không gặp được em đâu…”



Lần thứ 4. Nó và hắn gặp nhau. Vẫn là 150 ngàn.

Lần thứ 5 nó và hắn gặp nhau. 150 ngàn.

“Anh tốt nghiệp Đại học được 2 năm nay rồi, nhưng cầm tấm bằng đi đâu xin việc cũng không ai thèm nhận. Dân tỉnh lẻ, ngoại ngữ không giỏi, lúc đi học thì chỉ lo cắm đầu mà học, không đi làm ở đâu cả, tới khi tốt nghiệp rồi, cầm tấm bằng trên tay, mới thấy là mình thiếu kinh nghiệm thực tế một cách dã man. Nếu anh là chủ, anh cũng không thuê 1 thằng như anh. Đói thì đầu gối phải bò, anh ra chạy xe ôm để kiếm sống qua ngày, và kiếm tiền để tiếp tục trụ lại cái đất Sài Gòn này xin việc. Anh không muốn về quê. Đúng là nơi đó là quê hương anh, nhưng… anh sợ cái nghèo khổ của nó. Và anh sợ làm ba má anh mất hi vọng. Dù cho là nằm mơ, họ vẫn mơ là anh sẽ học hành thành tài và kiếm được việc làm tại đất Sài Gòn này. Em hiểu cái cảm giác mơ ước của người khác đè nặng lên vai mình thế nào không???”

- Cả em và anh… Chúng ta đều sống vì người khác, vì gia đình… Sao ta không sống cho bản thân ta.

- Thử hỏi, ai có thể tự sống theo ý mình muốn???.

Lần thứ 6… 150 ngàn.

- Em đang thuê nhà bao nhiêu tiền 1 tháng?

- 700, điện nước luôn chừng 800, mà con mẹ chủ nhà đang đòi tăng giá theo giá xăng.

- Bên này cũng 700, nhưng được cái bao điện nước… nếu em không ngại thì… ừ, dọn qua đây ở chung với anh đi. Cho đỡ tiền thuê nhà.

- Từ gái đứng đường, anh nâng cấp em thành gái gọi, giờ tính thành gái bao luôn hả??? Đại gia thì anh không phải rồi đó… Mặc dù có tiến bộ, nhưng “đại du” anh cũng chưa phải đâu cưng… - Nó nói rồi bật cười.

- Bao cái gì mà bao, sao em lúc nào cũng chọc anh vậy. Chẳng qua là… góp gạo thổi cơm chung. 1 mình anh chịu tiền nhà cũng oải quá.

- Anh tính mở cửa rước đĩ vào nhà đó… xui lắm, anh không sợ àh.

- Sợ cái gì mà sợ, em suy nghĩ đi.

- Ah, hay tính kiếm gái chơi chùa??? Không có dễ đâu nha cha. Tui tính tiền đủ hết đó.

- Em nói nhảm quá.

1 tuần sau, hắn chở nó dọn đồ về ở chung với hắn.



Nó và hắn sống chung với nhau đã hơn 2 tháng. Có những thứ tình cảm từ từ lớn lên trong lòng cả hai mặc dù đôi bên đều không muốn nhắc tới nó. Hắn vẫn ngày ngày chạy xe ôm, không quên mua tờ báo xem mục tuyển người và bộ hồ sơ xin việc để sẵn trên xe. Nó vẫn đêm đêm ra đứng ở gốc cây quen thuộc. Nhiều khi là hắn chở nó ra chỗ đó, đôi khi hắn chở nó tới nhà của một người nào đó, rồi sáng hôm sau nó tự về nhà.

- Tự nhiên bây giờ anh thành 1 thằng ma cô dắt mối cho em luôn àh. – Nó gắp thức ăn cho nó và nói, hai người đang ngồi bên mâm cơm đạm bạc thường ngày.

Hắn đưa mắt nhìn nó… ánh mắt như muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại im lặng và cúi xuống ăn cơm tiếp.

- Ăn cơm đi, em nói nhảm quá.

Tối đó hắn lại chở nó tới căn nhà lần trước hắn từng chở nó tới. Nó xuống xe bên đường, đã vào căn nhà đó rồi, nhưng hắn vẫn chưa quay xe về. Kiếm một góc đường, hắn dựng xe và chăm thuốc hút, mắt vẫn nhìn vào căn nhà kia.

6h sáng… Nó bước ra khỏi nhà, nhìn có vẻ rất mệt mỏi. Đang đứng lóng ngóng kiếm xe ôm thì hắn chạy lại trước mặt nó.

- Lên xe đi, anh chở về.

- Anh… anh đứng đây đợi từ tối qua tới giờ àh. Anh rãnh quá vậy.

Hắn im lặng và chở nó về nhà…



- Hay… em đừng đi làm nghề này nữa được ko?

Nó trâng trâng nhìn hắn.

- Không làm cái nghề này thì làm cái gì. Tốt nghiệp Đại học như anh còn thất nghiệp, vừa học xong lớp 9 như em thì biết làm cái gì. Anh biết là đất Sài Gòn này đâu phải dễ tìm việc.

- Vậy thì em đừng đi làm, ở nhà đi, anh chạy xe thêm ban đêm, kiếm thêm tiền lo cho em.

- Anh đừng có điên. Hôm nay học đâu ra cái thói anh hùng như vậy hả???

- Anh… anh không muốn em đi làm nữa. Anh không… không chịu nổi cảm giác em ngủ với một người nào khác ngoài anh. Em hiểu không?

- Anh ghen… Anh làm ơn nhớ dùm em, anh và em không là cái gì của nhau cả, đừng có ghen tuông vớ vẩn ở đây, được không?

- Người ở căn nhà đó là ai… Sao mấy lần gần đây em chỉ tới mỗi căn nhà đó.

- Là khách của em, em không thích nói cho anh biết và anh không cần quan tâm. Bỏ đi, đừng nhắc tới chuyện này nữa.



Hình như giữa nó và hắn có một cái gì đó ngăn cách, những ngày sau đó, nó và hắn nói chuyện ít hơn, cũng không còn vui vẻ như thời gian trước nữa. Trong buổi cơm chiều hôm ấy, đang ăn dỡ bữa, điện thoại nó reo. “Ừ, em biết rồi, em sẽ tới ngay.”

Nó dừng bữa, đứng dậy và thay đồ.

- Lại là người đó kiếm em?

- Ừ, thì sao?

- Em đừng đi.

- Không, ông ta là một người khách sộp, mỗi lần như vậy, ông ta cho em 500 ngàn. Chưa kể là ông ta rất thích em. Khó khăn lắm mới kiếm được một người khách như vậy.

- Em đừng đi.

- Không. Em phải đi.

- Anh vừa phỏng vấn ở một công ty kia 2 lần rồi, 1 tuần nữa sẽ có kết quả. Nếu như được nhận vào làm, anh có thể lo cho cả em, em cho anh 1 tuần đi…

- Không… Em xin lỗi.

- Anh… anh thật sự… anh…

- Anh cái gì??? Anh yêu em đúng không? Ngay cả việc yêu em, anh cũng không dám thừa nhận. Em biết, anh không muốn thú nhận rằng anh yêu một con đĩ. Điều đó rất kinh tởm, bản thân anh cũng khó chấp nhận được. Đúng, em có cảm tình với anh, nhưng tình cảm đó không đem ra ăn được khi đói, không nuôi được bà ngoại và con em. Nên bây giờ, em sẽ đi làm. Dù cho là một con đĩ, em vẫn phải làm 1 con đĩ yêu nghề và có trách nhiệm với công việc của mình.

Nó đóng cửa rồi bước đi thật nhanh, đưa tay lau hai giọt nước mắt đang chực trào. Không được khóc. Bèo nước gặp nhau, hợp rồi tan thôi… Không được khóc. Mày không xứng đáng với ảnh, ảnh còn cả tương lai phía trước và sẽ có người tốt hơn mày xứng với ảnh. Không được khóc. Buồn cười thay khi nó từng nghĩ mình là 1 con đĩ không yêu nghề, nhưng hôm nay lại khẳng định trước mặt hắn rằng, nó là một con đĩ yêu nghề.



- Cậu có được 1 thứ mà bây giờ tôi ít gặp ở những người trẻ. Đó là sự thật thà và chân thành. Nếu như là một người khác, họ sẽ ghi trong hồ sơ của mình rằng đã làm ở nhiều công ty để chứng tỏ khả năng, mặc dù điều đó là nói láo. Nhưng cậu không như vậy. Tôi đánh giá cao đức tính này của cậu, vì đằng nào, khi vào công ty, cậu cũng sẽ được huấn luyện chuyên môn từ đầu. Viết vào 1 tờ giấy trắng đôi khi dễ hơn viết vào 1 tờ giấy đã kín chữ hay bị bôi xóa lung tung. Về mức lương cậu yêu cầu, chúng tôi nghĩ không thành vấn đề. Cậu có thể ra về và thứ 2 tuần sau bắt đầu thử việc. Nếu trong 2 tháng cậu không chứng tỏ được khả năng của mình thì dù là có cảm tình tốt với cậu, tôi vẫn cho cậu thôi việc. Cứ vậy nhé. Chào cậu.

Hắn bước ra khỏi công ty, trong lòng vui hơn bao giờ hết, cuối cùng thì hắn cũng đã tìm được việc làm cho mình. Mặc dù con đường phía trước sẽ còn nhiều chông gai, nhưng đây có thể coi là một khởi đầu tốt. Vậy là hắn có thể thực hiện được mơ ước của cha mẹ. Về nhà hắn sẽ gọi ngay cho cha mẹ báo tin. Và còn phải báo tin cho nó nữa. Hắn tự tin rằng mình có thể thuyết phục nó ở lại bên mình.

Căn phòng im lặng đến đáng sợ, tất cả mọi đồ đạc lại quay trở về như lúc hắn sống 1 mình. Nó đã dọn đồ đi. Không 1 lời từ biệt. Hắn gọi cho nó, nhưng không liên lạc được. Hắn thẩn thờ nhìn căn phòng của mình. Trước đây nó không cảm thấy, nhưng sao hôm nay, cũng căn phòng này, nhưng lại trống trải quá…

Bỗng dưng hắn chú ý trên bàn nước có 1 bao thư nhỏ, vội mở ra coi, hi vọng là nó có để lại cho hắn vài lời. Nhưng bên trong chỉ có tiền. 690 ngàn.

Có thể bạn hy vọng câu truyện này kết thúc theo kiểu nó đã ngủ với người đàn ông kia để hắn được nhận vào làm. Hay nó ra đi vì tương lai của hắn… Nhưng câu truyện này chỉ kết thúc đơn giản như sau:

- …Cuối cùng, nhờ vào chiếc hài mà Hoàng tử đã gặp lại Lọ lem, thế là họ sống hạnh phúc mãi mãi về sau trong cung điện…

- Mẹ ơi, vậy là Hoàng tử không có chê Lọ lem nhà nghèo hả mẹ. Vậy bây giờ, mặc dù nhà mình cũng nghèo, nhưng sau này Hoàng tử cũng có thể thương con đúng không mẹ??

- Haha, đúng rồi, con gái của mẹ sau này sẽ rất là xinh đẹp… Không ai chê con đâu, và con sẽ kiếm được hoàng tử cho mình… Những người thương nhau thật lòng, rồi sẽ được ở bên nhau thôi… - Bỗng dưng nước mắt lại rơi, nó buồn vì vừa phải nói dối với con gái mình…

1 năm sau…

Nó vẫn đứng ở gốc cây đó…

Thoáng có bóng xe chạy qua, một chiếc xe tay ga đắt tiền, người ngồi trên đó là hắn, dù có hóa thành tro nó cũng nhận ra, đằng sau hắn là 1 cô gái trẻ, đang vòng tay ôm hắn.

Nó nhìn hắn, hắn thấy nó… Họ nhìn nhau… Rồi hắn quay mặt đi, như chưa từng quen biết, hay hắn sợ rằng nó sẽ kêu tên hắn…

Tiếng nhạc của quán cafê bên đường vọng sang…

“Nếu như trong lòng anh vẫn chưa từng có em… Đến với em chỉ như khách qua đường ghé thăm… Thì dù sao em cũng vơi đi cô độc… giữa bóng đêm…”
theo tin người lớn
-
- Lúc nó ra đời, kế hoạch hóa gia đình quản rất ngặt, trong thôn chỉ có hai nhà có em bé. Một nhà nếu không trốn đi vùng khác thì bị phạt tiền, mỗi nó đường đường chính chính oe oe chào đời làm con cưng. Không phải vì nhà nó có quyền có thế mà là vì anh trai nó vốn mang bệnh não bẩm sinh, dân gian gọi là bệnh đần.

Mẹ nó cầm cây roi trên tay dọa anh nó: “Vĩnh viễn không được lại gần em nghe chưa”. Vì sợ anh làm hại nó nên mẹ cấm anh vào phòng của nó. Đến nỗi ăn cơm cũng bắt anh ấy ăn một mình trong căn phòng nhỏ. Anh hay lén lút ngồi xổm bên ngoài khung cửa sổ nhìn trộm nó, thấy em trai là anh sung sướng cười, nước bọt theo khóe miệng chảy xuống…

Thật tình lúc nhỏ anh trai cũng được cưng lắm, đến khi những đứa trẻ cùng tuổi tập nói tập đi thì anh nó vẫn ngốc dại, không mở miệng nói được từ nào. Khám bệnh xong mới biết anh nó bị bệnh não bẩm sinh. Ông bà nội trút hết thất vọng và uất ức lên đầu bố mẹ nó, mẹ nó đem hết oan ức đổ lên đầu anh nó, hễ gặp một chuyện nhỏ là anh nó phải chịu một trận mưa roi.

Có lúc mẹ ôm nó phơi nắng trong vườn, anh nó cẩn thận mon men đến gần, thích quá anh đưa tay sờ lên má nó. Mẹ nó như sợ một bệnh dịch gì vội bồng nó đi chỗ khác, mắng nhiếc anh nó: “Không được lại gần em, mày muốn truyền bệnh cho em à?”.
Một lần, mẹ không có nhà. Từ xa, anh ngắm mợ bồng nó trên tay, vẫn là cười ngốc thôi. Mợ xót lòng, vẫy tay gọi: “Đến đây cầm tay em một tí này”. Anh nó vội trốn đi, miệng lắp bắp nói liên tục không rõ: “Không… không cầm… truyền bệnh, truyền bệnh”.



Hôm đó mợ khóc òa, anh nó đưa tay lên lau nước mắt cho mợ, vẫn là cười ngốc thôi. Nó lớn dần, đang thời tập nói. Mấy lần nó huơ tay lên, bò tới phía anh. Anh nó mừng quá nhảy cẫng lên. Mẹ nó tới kịp, vội vội vàng vàng bồng nó đi chỗ khác.

Nhìn những đứa trẻ khác mút kem que, anh nó liếm môi, cảm thấy nóng và khát lắm. Bọn nhóc nói nếu anh chịu làm chó tụi nó sẽ cho kem. Anh nó làm chó bò trên đất, nhưng bọn nhóc quỵt kem và cười ầm lên. Bằng một động tác nhanh gọn, anh nó nhổm người lên, như điên dại cướp lấy que kem. Bọn nhóc sợ quá khóc rống. Anh nó cầm chiến lợi phẩm chạy về nhà, không biết rằng trên đường que kem tan dần, tan dần. Về đến nhà kem chỉ còn một miếng nhỏ tội nghiệp mà thôi. Nó đang chơi ở vườn sau, nhân lúc mẹ không để ý, anh đem kem đến trước mặt nó và nói: “Ăn… ăn… em ăn đi”.

Mẹ nó thấy anh cầm cái que như đang ra hiệu gì đấy, vội chạy đến xô anh ngã nhoài ra đất, que kem lấm lem đầy đất, anh nó ngẩn người nhìn một lúc lâu rồi ngoác miệng khóc.

Nó biết nói nhưng chưa từng gọi một tiếng anh. Anh nó hi vọng mình có thể như bao người anh khác được em trai là nó gọi một tiếng anh. Vì vậy lúc nó đang đùa nghịch ở sân sau, anh đứng phía ngoài xa ba mét, lấy hết sức hét: “Anh, anh”. Anh muốn nó nghe thấy sẽ học được cách gọi anh. Một lần anh đang cố gắng hét thật to, mẹ mắng nhiếc anh và đuổi đi chỗ khác chơi. Lúc đó nó ngước mắt lên nhìn anh, đột nhiên gọi thật rõ một tiếng: “Anh”.

Anh nó chưa bao giờ vui như thế, hoa chân múa tay, bỗng nhiên chạy đến ôm nó thật chặt, nước mắt nước mũi tèm lem đầy vai áo nó.

Từ nhỏ nó đã bị người ta gọi là “em thằng ngốc”. Lớn lên, nó ghét cách gọi này. Bởi vậy nó luôn mặc cảm và hận ghét anh nó.

Một lần, cũng vì chính cách gọi này mà nó bị người ta đánh. Nó bị lũ bạn đè lên người. Bỗng nhiên lũ bạn bị ai đó nhấc lên – là anh trai nó.

Nó chưa bao giờ thấy anh nó mạnh mẽ như thế, nhấc bổng cả lũ bạn nó lên, quật ngã chúng ra đất. Lũ bạn vừa khóc vừa thét đau. Nó thấy sợ, rắc rối rồi, bố chắc chắn sẽ phạt nó. Phút ấy nó hận mẹ tận xương tủy vì sao lại sinh cho nó một ông anh trai đần độn như thế. Nó dùng hết sức đẩy anh trai ra, hét rằng: “Ai bảo anh quản chuyện người khác, anh là thằng ngốc”. Anh nó ngã ra đất, thẫn thờ nhìn theo bóng nó khuất xa dần.

Hôm đó, bố bắt hai anh em quỳ ra đất rồi dùng roi mây quất tới tấp. Anh bò lên người nó, run rẩy nói: “Đánh… đánh con, đừng đánh em”.

Mấy hôm sau mẹ mang kẹo từ thành phố về, chia cho nó tám viên, anh nó ba viên. Không chỉ là chia kẹo, những lần khác anh nó vẫn chịu vậy. Sáng sớm, anh đứng sau cửa gương đợi nó đi ra, xòe bàn tay có hai viên kẹo. Nó lờ đi, coi như không thấy gì. Anh nó lại chạy đến trước mặt, xòe bàn tay có ba viên kẹo và nói: “Ăn… ăn, em ăn đi”.

Không biết vì sao lần này nó đột nhiên không cần, anh nó chạy theo quấn quýt cả chân, không nói lời nào, nhét cả ba viên kẹo vào mồm nó.

Lúc kẹo trôi qua khỏi họng, nó thấy rõ mắt anh trai đẫm nước mắt.

Cầm giấy trúng tuyển vào đại học, bố mẹ rất mừng, anh trai nó cũng vui lây. Thật ra anh nó không hiểu đại học là gì, nhưng biết rằng em trai đỗ đại học mang vinh hạnh đến cho cả nhà và cũng không ai gọi mình là thằng ngốc nữa.

Trước đêm nó lên thành phố nhập học, anh vẫn không vào phòng nó, chỉ đứng ngoài cửa sổ và đưa cho nó một bọc vải, mở ra thấy vài bộ áo quần mới. Đều là của mợ cho hai anh em nó hoặc là bà cô ở thành phố gửi tặng. Thì ra mấy năm qua anh nó chưa hề mặc áo quần mới. Bởi mẹ không để ý đến nên anh giấu đi. Lúc đó, nó phát hiện áo trên người anh đã cũ mèm, rách vài chỗ, chiếc quần ngắn lên tận mắt cá chân, nom thật tội nghiệp. Mũi nó cay cay, bao nhiêu năm qua ngoài sự ghét bỏ, hận thù nó có cho anh cái gì đâu.

Anh nó vẫn cười ngốc thôi, có điều trong mắt đầy hi vọng, nó không biết đó là hi vọng gì. Mặc dù anh không biết nó đã cao lên rất nhiều, không biết áo quần ấy đã đến lúc lỗi thời không thể chưng diện đi ra phố được nữa nhưng nó vẫn khoác mặc vào, xoay tới xoay lui giả bộ vui mừng ríu rít hỏi anh: “Đẹp không? Có hợp không?”. Anh nó gật đầu, ngoác miệng cười.

Nó viết lên giấy hai chữ “huynh đệ” rồi chỉ cho anh chữ này là huynh, chữ này là đệ, huynh là anh, đệ là em. Huynh đệ có nghĩa là có anh rồi mới có em, không có anh thì không có em. Hôm đó, anh nó lại đọc ngược thành “đệ huynh”. Lúc lên đường nó khóc, anh nói rằng trong lòng anh nó là số 1, không có nó thì không có anh.

Nói đến đời sống đại học, nó thấy rất thú vị, nhiều điều mới mẻ, dường như nó quên mất người anh trai nơi quê nhà.

Lần nọ mẹ đi gọi điện thoại cho nó, anh đi theo đến bưu điện. Mẹ nói rất nhiều, cả tiếng đồng hồ rồi bảo với nó: “Nói chuyện với anh con mấy câu này”. Anh tiếp điện thoại, đợi thật lâu không nghe tiếng gì cả, mẹ nói rằng: “Thôi cúp máy đi, anh con khóc rồi, anh con chỉ lên ngực ý nói rằng nhớ con đó”.

Nó vốn muốn nói mẹ đưa điện thoại lại cho anh trai để nói với anh rằng: “Đợi em về sẽ dạy anh học chữ, sẽ mua cho anh những kẹo bánh mà chỉ ở thành phố mới có, đem về cho anh thật nhiều quà”. Nhưng nó không mở nổi miệng và cúp điện thoại. Chỉ vì nó không muốn bạn cùng phòng biết nó có một anh trai bị bệnh não bẩm sinh, một anh trai đần độn.

Hè đến, nó về nhà, trên xe ăn một viên kẹo, bỗng nhiên nhớ lại anh từng nhét kẹo vào miệng nó, kẹo ở trong miệng nhưng lòng nó đắng nghét.

Lần đầu tiên về đến nhà, nó hét thật to: “Anh, anh ơi. Em đã về, xem em mang gì về cho anh này”. Thế nhưng không có tiếng cười ngốc của anh nó nữa, không có bóng ông anh gần 30 tuổi đời còn mặc quần ngắn đến mắt cá chân nữa.

Bố mẹ nước mắt đầm đìa, nói với nó rằng: “Một tháng trước, anh con lao xuống sông cứu một đứa bé, anh không biết bơi. Đứa bé đó được cứu sống nhưng anh con không lên nữa”. Bố mẹ nó úp mặt khóc…

Một mình đứng bên dòng sông, ký ức về anh chợt ùa về tha thiết. Nó rút trong túi một tờ giấy có viết hai chữ “huynh đệ”. Đó là chữ của nó, phía dưới là chữ méo xẹo của anh nó. Nó có thể nhận ra anh nó viết “đệ huynh”.
Danh sách beat sử dụng trong Radio:
1.    Folk story – (V.A)

2.    Heart – S.E.N.S



-