Slider
CATEGORIES
- An ninh xã hội
- Ảnh
- Ảnh động vật
- anh-nam-moi
- Âm nhạc
- Ẩm thực
- Bạn trẻ - Cuộc sống
- Bí ẩn
- Bikini
- Blog
- Blog Radio
- Ca nhạc - MTV
- Champions League
- Chuyển giới
- Clip
- Clip gây sốt giới trẻ
- Clip ngắn
- Code Tổng Hợp
- Công Nghệ Số
- Cristiano Ronaldo
- Cư dân mạng
- Diary
- Du lịch
- Đẹp
- Điện ảnh
- Điện thoại
- Đời sống
- Funny
- Giải Trí
- Giáo dục - du học
- Giới tính
- Girl xinh
- Góc Học Tập
- Góc Tin Học
- Gương mặt trẻ
- Hài Kịch
- Hải quân Mỹ
- Hậu trường
- HĐH
- Hình Ảnh
- Hình Xăm
- Học Nấu Ăn
- HỌC TẬP
- Index
- Khám phá
- Khoa học
- Kinh Dị
- Kỷ lục
- La Liga
- Làm đẹp
- League 1
- Life
- Lionel Messi
- lo-hang
- Love
- Máy tính bảng
- MINH HANG
- MV
- Ngôi sao bóng đá
- Người đẹp thể thao
- Nhà của sao
- Nhạc Âu - Mỹ
- Những người trẻ đặc biệt
- Nội dung số
- Ô tô - Xe máy
- phan
- Pháp luật và cuộc sống
- Phần mềm hay
- Phim
- Phim Cương Thi
- Phim Kinh Dị
- Phim Viễn Tưởng
- Premier League
- Quân sự
- Quân sự Việt Nam
- Quốc Tế
- Sao
- Sao ngày ấy - bây giờ
- Serie A
- sex
- Showbiz
- Siêu xe của sao bóng đá
- Sinh vật lạ
- Sức khoẻ
- Tennis
- Thể thao
- Thị trường tiêu dùng
- Thiết bị số
- Thống kê
- Thời trang
- Thủ Thuật Blogger
- Tin bên lề bóng đá
- Tin chuyển nhượng
- Tin Tức
- Tin Tức - Giải Trí - Vui Cười
- Tin vắn bóng đá
- Tổng hợp
- Truyện Của Tôi
- Truyện Ngắn Hay
- Truyện Radio
- UFOs
- Ứng dụng di động
- V-League
- V-POP
- Video bàn thắng bóng đá
- Video Sưu Tầm
- Việc làm
- W-POP
- World Cup 2014
- WWE
- X-Factor
- Xã hội - Lối sống
- Xã hội - Những chuyện kỳ lạ
- Xã hội - Phóng sự ảnh
- Xác ướp
- Xinh
Travel
Performance
Navigation-Menus (Do Not Edit Here!)

(Càng đọc càng hay, càng hay càng buồn) Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng: - Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận th...

Ngày 8/10. Lục lại ký ức ***************Sống Chậm Lại - Nghĩ Khác Đi - Yêu Thương Nhiều Hơn***************** *** 00:45 - Chị à, chị ngủ c...

“Xin lỗi…cô có làm sao không??? Vừa nói chàng trai vừa đỡ cô dậy. “không sao mà anh…lỗi cũng do em đi không chú ý ..làm đổ hết đồ của anh rù...

Có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái. Chàng trai lãng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một ...
Khi bạn cảm thấy ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc. Một cô gái hỏi bạn trai của mình : − Tại sao anh y...
1. Thằng bé đứng kiên nhẫn chờ các cô, các chú đang ngồi cà phê vãn câu chuyện để có thể mua giúp nó một gói tăm hay một phong kẹo cao su. ...

Có đôi khi, ngồi im nơi góc phòng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, có mây bay chim lượn, có hàng hoa giấy giăng mắc rối rắm trên ban công nhà đối...
Thấm thoát đã 6 tháng kể từ ngày em nhập ngũ, anh mới biên bức thư này cho em. Em có khỏe không? Vẫn học tập và rèn luyện tốt chứ? Anh và ba...
Cute
My Place
Slider
Racing
Videos
Truyện Của Tôi - Truyện Ngắn Hay
***
00:45
- Chị à, chị ngủ chưa?
- Chị học một chút nữa mới ngủ. Còn em học xong rồi sao không ngủ đi, khuya rồi đấy.
- Em chờ chị, một chút nữa thôi mà.
- Ngủ đi, chị là đang ôn thi nên mới thức muộn thế, ngủ mai dậy sớm đi học.
Hoàng không nhắn tin lại nữa, Vy nói là một chút nữa ngủ nhưng cũng đến gần 3h sáng. Gấp sách vở lại thì điện thoại rung lên, là Hoàng.
- Em làm gì mà mãi chưa ngủ thế hả ?
- Thì bây giờ em ngủ. Hihi, chị học xong rồi đúng không ?
- Sao em biết ?
- Linh cảm..^^ Chị thức khuya thế da xấu chả ai thèm yêu đâu.
- Ngủ đi, chị mệt rồi, chị ngủ đây.
- Chị yêu ngủ ngon nhé ! Em cũng ngủ cùng chị. Hehe.
Vy là bí thư lớp, là Đoàn viên năng nổ trong trường, Vy gặp Hoàng trong một lần Hoàng tham gia đánh nhau trong trường, Hoàng học dưới Vy 2 khóa.
Lần đó, mọi người sau khi can ngăn được vụ đánh nhau đã là rất muộn rồi, Vy ra về lúc trường chẳng còn mấy bóng người. Tình cờ Vy thấy Hoàng ngồi một góc ởchân cầu thang, mặt mũi trầy xước, máu chảy bên môi. Vy bảo Hoàng về nhà vì trời đã tối rồi, trường cũng sắp khóa cổng, thế mà Hoàng chỉ im lặng, không thèm nhìn Vy lấy một lần.
Bước được mấy bước Vy quaylại, ngồi cạnh Hoàng,vì thường xuyên chứng kiến những cảnh đánh nhau trong trường nên Vy có thói quen luôn bỏ một ít thuốc và bông băng theo mình.
Định sẽ băng vết thương cho Hoàng nhưng lúc tay Vy chưa kịp đưa lên mặt Hoàng đã bị Hoàng gạt đi. Không hiểu lúc đó Vy nghĩ gì mà lại véo má Hoàng một cái rồi bảo ngồi yên. Cậu nhóc quay sang nhìn Vy bằng ánh mắt khó hiểu nhưng cuối cũng cũng chịu ngồi yên cho Vy băng vết thương.
Lúc Vy đứng lên để đi về ,bảo Hoàng lấy xe về cũng thì Hoàng tự nhiên níu lấy ống tay áo Vy, gần như thút thít
- Không có xe, cho về cùng đi.
Trời đất, con người sao có thể thay đổi bộ mặt nhanh vậy chứ, Vy nghĩ thầm. Cuối cùng Vy đành phải chở Hoàng về
Lúc về đến cổng nhà, Hoàng bắt Vy đứng đợi, lúc Hoàng chạy vào nhà, Vy tự cười mình, tự nhiên lại nghe lời tên nhóc đó đứng đợi, vậy là Vy đạp xe về luôn.
Đi được một đoạn thì thấy tiếng xe máy đi sát mình, Vy ngoảnh lại thì thấy Hoàng đang đi theo, Vy cũng không thèm nói gì, đi thẳng, Hoàng cũng chẳng vượt lên đi cùng Vy, chỉ đi đằng sau cho đến lúc Vy về nhà mới chịu quay đầu xe.
Sáng hôm sau, Vy vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy Hoàng đứng dựa bên tường nhà Vy, thấy Vy bước ra cũng không cười không nói, lại còn đi cùng với cái xe đạp y hệt của Vy. Vy hắng giọng:
- Em làm trò gì ở đây vậy, dậy sớm quá ha, cũng rất rảnh rỗi.
Hoàng không đáp lời Vy, chỉ lặng lẽ đi theo. Cứ như vậy, sáng nào cũng đợi Vy trước cổng nhà, trưa về đợi ở cổng trường, Hoàng cứ theo Vy không nói năng gì. Đến ngày thứ bảy, không chịu nổi nữa, Vy quát :
- Cậu đừng có đi theo tôi như thế nữa, tôi đâu phải tội phạm, với lại, cậu không có mồm để nói mỗi lúc tôi hỏi sao? Tôi bực mình rồi đấy, thật là phiền phức.
- Chị.
Nghe thấy Hoàng gọi chị, Vy hơi giật mình, nhưng vì không còn gì để nói nên Vy im lặng bỏ đi. Tiếng Hoàng nói với theo.
- Chị, em thích chị.
Tự nhiên Vy bật cười thành tiếng rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Thì sao?
- Em sẽ bảo vệ chị, thế thôi.
- Tôi không cần, cậu về đi.
- Cần hay không là việc của chị, có làm hay không là việc của em.
- Nhưng cậu có thể thoải mái khi người khác thấy phiền được à? Rõ là trẻ con.
- Em không trẻ con, chị chỉ đứng đến vai em thôi, hơn nữa, em sẽ khiến chị không thấy phiền.
- Tùy, Vy lạnh lùng nói.
Thế mà Hoàng nói là làm thật, lại còn kiếm đâu ra số điện thoại củaVy, ngày ngày nhắn tin, gọi điện, nếu Vy không trả lời y như rằng sau đó sẽ có người chờ Vy mãi ngoài cổng đến lúc được nói chuyện với Vy thì thôi.
Vy cảm thấy như mình đang làm ơn mắc oán, nhiều lúc nghĩ giá như hôm đó bỏ mặc Hoàng ở trường thì đã không phiền phức như vậy. Nhưng Vy biết là Vy sẽ không bao giờ làm được điều đó, ánh mắt cô quạnh lúc ấy của Hoàng khiến Vy không nỡ rời đi.
Một thời gian rồi Vy cũng quen với sự hiện diện của Hoàng, thay vì lạnh lùng mặc kệ thì Vy đã khuyên Hoàng học hành và tránh xa bọn bạn không tốt. Hoàng nghe lời Vy, ngoan ngoãn như mèo con, chỉ riêng việc Vy bảo Hoàng đừng theo Vy nữa là Hoàng không bao giờ đồng ý.
Hoàng nói với Vy là từ bé đến giờ ngoài bố mẹ và người giúp việc sống lâu năm trong nhà thì không ai tốt với Hoàng như Vy cả. Thật lạ, nghe cứ như phim với tiểu thuyết. Vy luôn nghĩ Hoàng là trẻ con nên chỉ cười, Vy không có em trai nên xem Hoàng như đứa em cần dạy bảo vậy.
Đi cùng với Hoàng thỉnh thoảng Vy cũng bắt gặp nhiều ánh nhìn không mấy thiện cảm của các nữ sinh khác, là các em khóa dưới, cũng đúng thôi, vẻ bề ngoài của Hoàng chắc cũng được ái mộ, nghĩ thế rồi Vy bật cười, mỗi lúc như vật Hoàng cứ hỏi lí do Vy cười nhưng Vy không nói, thế là cậu nhóc lại chu môi lên " Chị thật xấu".
Năm cuối cấp đối với Vy không phải là một gánh nặng, Vy học khá, nhưng nó cũng chiếm của Vy gần hết thời gian nghĩ ngơi, học nhiều đâm ra tâm trạng nhiều khi mệt mỏi, Vy hay gắt với Hoàng mỗi lúc Hoàng cứ bắt Vy ăn cái này, uống cái kia, làm sao cho tốt, cho đủ sức khỏe. Hoàng nói còn nhiều hơn cả bố mẹ Vy nữa. Những lúc như vậy Hoàng chỉ đẩy cho Vy hộp sữa dâu tằm Vy thích nhất và bảo Vy uống.
Trời mưa, Hoàng đòi đi chung ô với Vy, trời nắng, Hoàng đòi chở Vy đi học, biết không thể không chiều theo y Hoàng nên quen dần Vy cứ để Hoàng thích làm gì thì làm mà không cần quan tâm đến cái nhìn của những người xung quanh.
Thỉnh thoảng lại có người hỏi Vy là có phải Vy đang yêu Hoàng phải không, Vy không biết nói gì chỉ cười và bảo là trẻ con như Hoàng thì ai yêu nổi. Nói vậy bởi trong lòng Vy từ lâu đã có hình bóng của người con trai khác, Hoàng biết điều đó vì mấy lần Vy đứng nhìn người ta mà ngẩn ngơ. Hoàng trêu Vy bảo Vy ngốc, bảo Khánh làm sao mà đẹp trai bằng Hoàng được, thế nhưng trong đôi mắt của cậu nhóc mỗi lúc như vậy lại gợn lên một chút buồn.
Chủ nhật, Khánh hẹn Vy ở thư viện để trao đổi về vấn đề của lớp, Vy có nói qua với Hoàng, Hoàng bảo chiều Hoàng bận nên sẽ không làm phiền Vy, Vy cứ đi cho thoải mái. Vy đến thư viện từ sớm, hát vu vơ, vào xem một ít tài liệu, nhưng chờ mãi chẳng thấy Khánh đâu, lúc đó Vy mới gọi cho Khánh thì Khánh bảo xin lỗi vì có việc đột xuất mà quên nói với Vy, bảo hẹn Vy hôm khác.
Vy nói không sao nhưng trong lòng hụt hẫng, định sẽ ở lại thư viện một lúc để học bài rồi mới về nhưng đầu óc chẳng thể tập trung. Được một lúc thì Vy thấy Hoàng bước vào, đeo balo của Vy lên, lôi tay Vy đi ra khỏi thư viện:
- Em làm gì ở đây?
- Em đã bảo là anh ta không tốt bằng em mà, đi, chị với em đi chơi.
- Chị còn phải học, đừng nói vớ vẩn.
- Nhưng em muốn đi chơi, chị không đi cùng em thì em đành phải đi với mấy đứa bạn hư hỏng đấy.
Vy đành chiều theo ý Hoàng, nói là đi chơi nhưng mà Hoàng chỉ chở Vy đi loanh quanh khắp thành phố, chẳng nói chuyện được mấy câu, nhưng trong lòng Vy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Mấy hôm nay Hoàng cứ bảo Vy về trước,Hoàng có việc phải ở lại trường, đến ngày thứ ba thì Vy bắt đầu thấy lạ. Thế là Vy đứng chờ Hoàng, quả thật là có chuyện gì đó đã xảy ra, Vy thấy Hoàng đi cùng mấy đứa bạn hồi trước cùng tham gia đánh nhau, sau đó có sự xuất hiện của Khánh nữa, hình như là đang muốn gây sự với Khánh.
Thấy vậy Vy vội chạy đến, Hoàng nhìn Vy, Khánh nhìn Vy, không ai nói một lời:
- Chuyện gì vậy Hoàng? Vy quát.
- Sao chị còn chưa về?
- Chị hỏi có chuyện gì?
- Về đi,em đưa chị về. Nói rồi Hoàng kéo tay Vy lôi đi. Đằng sau Vy rõ ràng có tiếng gây gổ, Vy quay lại, gạt tay Hoàng, chạy về phía Khánh, vào can ngăn thì bị đánh ngay vào vai.
Thấy Vy ngã, Hoàng xông thẳng vào bọn bạn cũ của mình mà đấm đá túi bụi, liên tục hét: Sao mày dám…
Cho đến lúc nghe tiếng Vy khóc nức nở thì Hoàng mới chịu dừng lại, đỡ lấy Vy, còn Khánh đã đi về từ lúc nào. Hoàng bị thương không phải là ít,máu cứ chảy từ trán xuống hai thái dương, Vy cảm thấy như chính mình đau vậy.
- Chị, chị à, em xin lỗi.
- Về đi, chúng ta về.
Đến lúc này,Hoàng mới gọi người nhà đến đón, đưa Vy về rồi mới chịu vào bệnh viện. Tối đó Hoàng không nhắn tin cho Vy, Vy gọi thì người nhà bảo Hoàng chưa tỉnh. Vy không ngủ, không hề ngủ được, có cái gì đó nhói lên trong Vy.
Sáng sớm, Vy xin nghỉ học vào thăm Hoàng, nhìn gương mặt nhợt nhạt đầy vết bầm tím, tự nhiên nước mắt Vy cứ chảy, Hoàng tỉnh dậy nhìn Vy:
- Chị à, em sai rồi, em xin lỗi chị.
- Thế lần sau..
- Không có lần sau nữa đâu, em nhất định bảo vệ chị, chị có đau lắm không ?
- Đau.
- Lại em xem.
Hoàng định ngồi dậy nhưng Vy không cho, Vy đặt tay lên ngực trái:
- Đau ở đây. Đừng bao giờ làm chị sợ như thế nữa.
- Chị thích em mất rồi phải không, Hoàng cười híp mắt trêu Vy.
- Trẻ con.
- Trẻ con cũng được,chị Vy yêu trẻ con nhất mà. ^^
- Không đùa… Mặt Vy tự nhiên ửng đỏ..ngập ngừngkhông biết nói gì.
- Mấy thằng đó bảo nếu em không xử Khánh cùng bọn nó thì sẽ tổn hại chị thế nên...
- Tại sao lại là em ?
- Vì bọn nó biết nếu có em thì nhà trường sẽ không làm khó khi chuyện bị lộ ra, bố em dù sao cũng thân thiết với hiệu trưởng, lần trước cũng thế.
Vy im lặng không nói gì.
- Em xin lỗi,chị đang ôn thi mà em lại như thế này,em hứa sẽ không khiến chị phiền nữa đâu.
- Ừ,phiền,phiền lắm,thế nên lo mà nghỉ ngơi rồi đi học cho ngoan ngoãn.
Sau khi Hoàng được ra viện cũng là lúc Vy lao vào học để kịp với hai kì thi quan trọng phía trước. Ngày Vy thi đại học, Hoàng thấp thỏm không yên nhưng chỉ dám gọi điện thoại lúc Vy đi thi về mà cũng không dám hỏi nhiều, khi Vy thi xong, nhìn thấy được nụ cười Vy lúc đó Hoàng mới toe toét rồi lại nhõng nhẽo đòi đi chơi.
Ngồi sau xe Hoàng, Vy lại hát vu vơ, quả thật cậu nhóc này đã khiến cho trái tim Vy trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Vy đỗ đại học, điều đó cũng không khó để đoán ra. Trước khi Vy nhập học, Hoàng rủ rê Vy về trường. Hoàng dắt tay Vy về phía cầu thang lúc lần đầu tiên Vy nhìn thấy Hoàng. Hoàng véo má Vy, rồibảo :
- Lúc đó em đau lắm chị biết không,nhưng mà lại cảm thấy như chị đang véo yêu vậy..
Vy bật cười, rõ ràng Hoàng lúc đó và bây giờ cũng chẳng có gì thay đổi. Vy bước lên từng bậc cầu thang, bỗng nhiên Hoàng giữ tay Vy lại:
-Vy, chờ em nhé, em sẽ luôn bảo vệ chị, chỉ cần chờ em 2 năm nữa thôi. Nói rồi Hoàng bước lên đứng cạnh Vy.
Vy kiễng chân lên, hôn nhẹ vào má Hoàng :
- Ngốc ạ, vẫn luôn chờ đó thôi ^^!
P/s: K ai quyết định đc thời điểm mình ra đời, các cô gái hãy mở rộng lòng đón nhận tình yêu của các chàng trai nhé! Yêu hơn tuổi cũng có cái hay của nó, Tình yêu k có lỗi
Truyện Của Tôi

Truyện Của Tôi
Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris. Không bao giờ trở lại. Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này… Trái tim tan nát, anh đồng ý.
Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng mình.
“Tôi phải thành công trong cuộc sống” - Anh luôn tự nói với bản thân - “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.
Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.
Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không còn như trước, anh đã có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đã thành đạt!
Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.
Bố mẹ cô nhìn anh. Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả. Cô bị ốm nặng vì ung thư. Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…Vì vậy cô chọn cách chia tay.
Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy. Anh khóc…
Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.
Tiền là tiền còn tình yêu thì thiêng liêng. Trong cuộc tìm kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hãy dành thời gian để tìm kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương. Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là hoài niệm.
Truyện Của Tôi
Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
− Tại sao anh yêu em?
− Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lý do chứ! - chàng trai trả lời
− Không có lý do gì tức là anh không yêu em!
− Em không thể suy diễn như thế được!
− Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lý do anh ta yêu cô ấy.
− Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì em lạc quan . Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.
Cô gái cảm thấy rất hài lòng.
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cô vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng. Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình
"Chào em yêu!
Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa.
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu. Vậy thì anh không thể yêu em.
Em có chấp nhận đi cùng anh tới mọi nơi không?
Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây không phải lý do giúp anh có thể yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều . Anh không nên yêu em nữa.
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà… anh vẫn yêu em!
Em có cần lý do nào nữa không em yêu?”
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lý do nào nữa.
Còn các bạn có bao giờ hỏi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lý do đâu bạn ạ.
Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn…
Đó mới là yêu.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ…
Đó mới là yêu.
Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa…
Đó mới là yêu.
Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng…
Đó mới là yêu.
Bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời và cả sự sống cho họ chứ?
Nếu có thì đó là yêu.
Bạn thân mến, tìm được một người phù hợp để yêu đã khó, chinh phục được tình yêu còn khó hơn nhưng khi có được tình yêu rồi, làm sao để giữ gìn tình yêu ấy là cả một nghệ thuật.
Truyện Của Tôi - Truyện Ngắn Hay
Đó là những chuyện ngày nào nó chẳng phải nghe, dù nó chẳng muốn quan tâm đến chuyện gì ngoài chuyện bệnh tật của mẹ nó, vốn đã đủ khiến cuộc sống của nó đảo lộn từ mấy năm nay và khiến nó phải có mặt ở đây, trong thành phố này trong vai đứa trẻ bán hàng rong, biết chai mặt ra mời mọc, và kiên nhẫn vô biên khi đứng chờ.
2. Giữa lúc đang muốn bỏ đi, thì nó bất ngờ nghe các cô các chú chuyển sang câu chuyện về một gia đình kia, quyết tâm thuê cả máy bay trực thăng rồi ô tô để cứu em bé đẻ non của mình. Câu chuyện này đã gây xúc động trên báo chí từ vài ngày nay, nhưng hôm nay nó mới biết, và dù chưa thể hình dung được khoảng cách 500 cây số từ Lai Châu xuống Hà Nội xa như thế nào, hay số tiền tới 400 triệu đồng để thuê máy bay lớn như thế nào, nhưng nó đã hình dung rất rõ em bé mới đẻ, nhỏ như con mèo con, khóc oe oe... được bố mẹ em dồn hết sức lực trong một chiến dịch "giải cứu" em ngoạn mục khỏi bàn tay thần Chết ...
Kể đến đó, chẳng những nó mà các cô, các chú kể chuyện đều tỏ ra khâm phục:
- Cứ tưởng vợ chồng họ là đại gia hay người nước ngoài, hóa ra chồng chỉ là y tá, còn vợ bán vật liệu xây dựng – một chú kết luận sau khi tường thuật chi tiết câu chuyện.
- Giờ tớ mới biết thuê một chuyến trực thăng phải 20 ngàn đô, gần nửa tỉ bạc. Thế mà xem phim Tây, thấy trực thăng của họ lượn vè vè đầy trên trời, dân của họ bị lạc trong rừng, dưới biển, hay trên núi là tới tấp gọi trực thăng đến cứu. Còn mình thì.... Tớ có lạc trong rừng cũng cố mà bò về, chết thì bỏ, chứ lấy đâu ra 400 triệu mà gọi trực thăng...
- Xì, trực thăng của họ như taxi, chứ đâu có xa xỉ như bên mình – một cô tỏ vẻ hiểu biết – Chả biết nếu vợ chồng nhà ấy không nỗ lực thì sao nhỉ? Chẳng nhẽ cả huyện, cả tỉnh không thể xoay được một cái trực thăng hay một cái ô tô chuyên dụng đủ thiết bị để chở em về Hà Nội – cô gái chất vấn.
- Úi dào, sự cố trăm năm mới xảy ra một lần, lấy đâu tiền mà chuẩn bị sẵn phương tiện được. Vả lại nước mình có giàu như bên Tây đâu mà lại có phúc lợi lớn như thế. Bố trí cho mỗi người bệnh một cái giường, hay một nửa cái giường thôi đã là quá sức – chú ban đầu lên tiếng.
Câu này thì thằng bé thấy chí lí quá. Mẹ nó ở bệnh viện phải chung giường. 2-3 người một cái, vừa nằm vừa ngồi. Còn phận nó đi trông mẹ được trải chiếu ngoài hành lang là may, nếu không phải nằm ngoài ghế đá trong khuôn viên và sáng hôm sau phải chuồn sớm nếu không sẽ bị đuổi.
3. Thằng bé chờ đúng lúc các cô các chú im lặng, suy tư để lấy kẹo cao su ra mời. Giọng nó khẩn khoản, van nài, và không quên nhấn mạnh rằng các cô các chú mua giúp cho cháu một cái giá đúng bằng trong siêu thị thôi, cháu lấy công làm lãi.
Nhưng câu chuyện về chiếc trực thăng quần thảo trên bầu trời để tìm chỗ đáp cứu em bé sơ sinh thiếu tháng vẫn chưa dứt khỏi đầu óc các cô, các chú. Cho nên họ phớt lờ thằng bé. Và nói chung, họ luôn giữ thái độ phớt lờ với tất cả bọn hàng rong.
- Cặp vợ chồng đó xứng đáng là những ông bố bà mẹ anh hùng nhất năm – một người trong bọn họ nói, và rồi đứng dậy tính tiền cà phê.
Thằng bé tiu nghỉu khi đám nhân viên văn phòng ra về mà chẳng hề đoái hoài đến những món hàng của nó. Rời quán cà phê nó chầm chậm đi trên vỉa hè, kiên nhẫn ngóng tìm một khách hàng tiềm năng có thể rút hầu bao mua đỡ nó gói tăm hay phong kẹo cao su.
4. So với chiếc trực thăng, bàn chân nó bé nhỏ hơn nhiều, mềm yếu hơn nhiều. Nhưng cộng tất cả lực mà đôi chân của nó bỏ ra từ ngày đặt chân xuống thành phố này để kiếm tiền nuôi mẹ ốm thì có lẽ cũng không ít hơn công sinh ra từ chiếc trực thăng khổng lồ. Có thể suốt đời bán hàng rong nó cũng không thể kiếm được số tiền vài trăm triệu như tiền thuê trực thăng, nhưng từng ngày một, nó sẵn sàng bỏ ra tất cả sức lực bé mọn của nó, và cả tương lai của nó để cứu mẹ.
Và tôi nghĩ rằng những người bán hàng rong hay làm đủ thứ nghề như nó để nuôi thân nhân mình trong các bệnh viện cũng tận tụy hy sinh không kém gì cặp vợ chồng anh hùng kia. Có thể chúng ta không có máy bay cho họ thuê/mượn, nhưng nếu mỗi người đều quan tâm đến họ, mua cho họ gói tăm, phong kẹo cao su…, biết đâu chẳng giúp họ có đủ số tiền “giải cứu” thân nhân mình thoát khỏi tử thần?
nguồn: st
Truyện Của Tôi - Truyện Ngắn Hay
Có đôi khi, ngồi im nơi góc phòng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, có mây bay chim lượn, có hàng hoa giấy giăng mắc rối rắm trên ban công nhà đối diện, có cô bé hàng xóm đang ngồi nhắn tin cho người yêu cười mỉm mỉm, có người bố ngồi trước hiên nhà chơi một bản guitar lạc điệu... Còn phía bên kia chiếc cửa sổ, hay ở một nơi nào đó xa xôi, biết đâu cũng có người đang nhìn lên, cùng một bầu trời ấy, cùng một đám mây ấy và nghĩ đến ta.
Có đôi khi, ngẩn ngơ trông theo những hàng người nối người trên phố, dằng dặc. Có cậu thanh niên chạy xe đánh võng qua ngã tư khi đèn vàng, có ông già ngồi quán café vừa đọc báo vừa xem đồng hồ tới giờ đón cháu, có cặp vợ chồng mới cưới cứ ngồi xem tivi chốc chốc lại hôn má nhau... Chỉ là một khoảnh khắc, một không gian, một hình hài, một thứ gì đó rất lạ mà chính trong tâm hồn đang cảm nhận. Nó mang hình hài của bình yên rất nhỏ.
Có đôi khi, mệt mỏi nằm cuộn tròn như con mèo bệnh trong chiếc giường êm ái của chính mình mà thấy bầu trời không chút gió, chiếc rèm cửa bị kéo lại tự bao giờ, chiếc casses đang hát cái gì đó cũng chẳng thể nghe được khi xuyên thứ ánh sáng mấp mé hoe vàng sáng một góc phòng, cái điện thoại lâu lâu tại kêu bài nhạc báo có tin nhắn của một ai đó, nhưng... con mèo của tôi vẫn nằm cuộn tròn bất động.
Có đôi khi, đang chạy xe ngoài phố bất chợt thấy một chuyện gì đó chướng mắt quá, quen miệng bộc phát chửi một câu. Mọi người xung quanh quay lại nhìn như nhìn như người trên sao hỏa mới xuống. Tự dưng lúc đó thấy buồn cười vì mình rất đặc biệt. Không phải đặc biệt vì mình giống khùng, mà đặc biệt vì tất cả họ đều tầm thường.
Có đôi khi, vô tình đọc được một câu nói gì đó, một bài viết nào đó, hay chỉ đơn giản là một câu status, một câu nói vô thưởng vô phạt trên mạng, trong blog, hay chỉ đơn thuần là nhìn thấy trên tấm poster ngoài đường... cũng khiến chùn lòng ngẫm nghĩ. Vì rằng câu chữ đôi khi lại đồng điệu cho tâm hồn của ai đó. Rất mặc nhiên, càng đọc nhiều, thấy nhiều, nghe nhiều thì con người càng trở nên lộn xộn và hay đòi hỏi.
Có đôi khi, thấy ai đó nắm chặt tay người thương thong dong ngoài phố. Đằng xa có một bà bán vé số đang lom khom nhặt từng cái chai nước rỗng bỏ vào bao, đằng nọ có hai đứa học sinh vừa ăn vừa vứt rác xuống nền đất, đằng tít mù xa phía kia lại có ai đó đang cố treo cái băng-rôn giữ gìn vệ sinh môi trường… Rất lạ, tự dưng lúc đó thấy con người tệ dữ vậy. Rồi hai đứa thì thầm vào tai nhau cái gì đó để biết mình nên làm điều gì tốt đẹp hơn. Vì những điều như đơn giản thế lại khiến tình yêu của hai đứa lại mặn nồng thêm đôi chút.
Có đôi khi, ừ thì cuộc sống này vốn dĩ là một bài toán “có đôi khi” mà tôi dù cố lắm cũng không thể tìm ra được xác suất chính xác cho những biến cố của tháng ngày? hay tôi cứ bỏ mặt cho dòng đời xô đẩy? để có đôi khi lúc này rồi sẽ có đôi khi lúc khác? Ừ thì... vẫn có đôi khi thôi.
(st)
Truyện Của Tôi - Truyện Ngắn Hay
Còn nữa, nội vẫn nhắc em luôn, tuy nội già nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, chỉ quên tên em đúng 1 lần lúc nội làm di chúc. Còn về phần anh, anh cũng đã tìm được công việc mới. Ngày đầu tiên đi làm anh hồi hộp tới mức ủi cháy cái quần của bộ vest mà ba cho, rồi anh chợt nhớ ra em cũng có cái quần mới i hệt như thế, nên cắt 1 miếng để vá vào quần anh, khéo đến nỗi nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra. Suýt chút nữa anh quên, con bé Nếp bồ em vẫn qua thăm ba mẹ luôn, con bé tốt lắm. Vì yêu em nên nó quyết định cưới anh để tiện phụng dưỡng cho ba mẹ, dự định tháng 7 âm này sẽ cử hành hôn lễ, nếu em về dự được thì tốt quá. Thôi thư cũng đã dài, anh xin dừng bút ở đây, nếu không nhận được thư này thì nhớ báo cho anh biết để anh biên lại thư khác cho em.
Tái bút:
Tuy là anh em cùng ba cùng mẹ nhưng anh vẫn coi em như người trong gia đình. Vì vậy nếu có khó khăn gì em cứ mạnh dạn nói với anh, nếu không giúp được thì anh sẽ giúp. Thương em.!
Recent Comments