Select Menu

Recent Comments

Slider

CATEGORIES

Travel

Performance

Được tạo bởi Blogger.

Navigation-Menus (Do Not Edit Here!)

Bí ẩn
♥ ANH NỢ EM MỘT TRÁI TIM ... ♥ ♥ ANH NỢ EM MỘT TRÁI TIM ... ♥

(Càng đọc càng hay, càng hay càng buồn) Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng: - Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận th...

Em thích chị Em thích chị

Ngày 8/10. Lục lại ký ức  ***************Sống Chậm Lại - Nghĩ Khác Đi - Yêu Thương Nhiều Hơn*****************   *** 00:45 - Chị à, chị ngủ c...

Xin lỗi..Anh nghèo Xin lỗi..Anh nghèo

“Xin lỗi…cô có làm sao không??? Vừa nói chàng trai vừa đỡ cô dậy. “không sao mà anh…lỗi cũng do em đi không chú ý ..làm đổ hết đồ của anh rù...

Hãy để anh yêu em Hãy để anh yêu em

Có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái. Chàng trai lãng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một ...

Yêu là gì? Yêu là gì?

Khi bạn cảm thấy ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc. Một cô gái hỏi bạn trai của mình : − Tại sao anh y...

Bàn chân và chiếc trực thăng Bàn chân và chiếc trực thăng

1. Thằng bé đứng kiên nhẫn chờ các cô, các chú đang ngồi cà phê vãn câu chuyện để có thể mua giúp nó một gói tăm hay một phong kẹo cao su. ...

Có đôi khi con người ta bỗng nhớ Có đôi khi con người ta bỗng nhớ

Có đôi khi, ngồi im nơi góc phòng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, có mây bay chim lượn, có hàng hoa giấy giăng mắc rối rắm trên ban công nhà đối...

Thư anh gửi em trai (Ko đọc tiếc cả đời) Thư anh gửi em trai (Ko đọc tiếc cả đời)

Thấm thoát đã 6 tháng kể từ ngày em nhập ngũ, anh mới biên bức thư này cho em. Em có khỏe không? Vẫn học tập và rèn luyện tốt chứ? Anh và ba...

Cute

My Place

Slider

Racing

Videos

(Càng đọc càng hay, càng hay càng buồn)

Tôi đọc cho anh nghe câu hỏi đó và nói rằng:

- Em rất yêu anh nhưng nếu phải cho anh một quả thận thì đau lắm, em không làm được đâu. Đến tiêm em còn sợ ấy.

Anh cười bảo:

- Vậy em nhẫn tâm nhìn anh chết đau đớn sao?

- Em sẽ để anh chết trước rồi chết theo anh – tôi cười đùa.

Anh ôm tôi vào lòng và nói rằng:

- Nếu một ngày nào đó trái tim em ngừng đập, anh có thể cho em cả trái tim để em được sống chứ không chỉ là một bên thận đâu!

Lời nói ấy tôi ghi nhớ tận đáy lòng, cho đến một ngày anh rời xa tôi, mãi mãi.

Tôi và anh quen nhau trong một lần dự sinh nhật đứa bạn. Ngay từ lần đầu gặp gỡ, ánh mắt ấy đã làm trái tim tôi rối bời. Tôi chủ động làm quen và anh đã đồng ý làm bạn. Vì có khá nhiều điểm chung về sở thích, tính cách nên chúng tôi nhanh chóng trở nên thân thiết. Những lần ngồi lặng hàng giờ nghe anh kể chuyện, tôi cảm thấy mình là người đồng cảm và hiểu anh hơn bất cứ ai. Tôi viết thơ với những lời lẽ chứa chan cảm xúc trong lòng, nhưng vì ngại nên chẳng bao giờ dám đưa anh đọc. Tình yêu âm thầm ấy, tôi giấu kín trong tim.

Cho đến một ngày anh nói là muốn gặp tôi để nói một chuyện quan trọng. Nghĩ là anh có tình cảm với tôi và sắp sửa nói ra điều đó nên tôi mừng ra mặt. Tôi cứ mỉm cười suốt buổi, thử hết cái váy nọ đến cái váy kia, trang điểm thật đẹp để đến gặp anh. Hôm đó, tại quán cà phê quen thuộc ấy, anh vui vẻ thông báo là anh đã có bạn gái, đó là người anh đã thầm yêu từ lâu. Chuyện này, sao anh chưa bao giờ kể với tôi? Lúc đó trời đất như sụp đổ sau lưng tôi, đầu tôi choáng váng và tim tôi như tan ra.

Tôi cứ ngỡ tôi là người hiểu anh nhất, nhưng tôi lầm. Anh chỉ xem tôi như một người bạn thân để anh tâm sự khi vui buồn mà thôi. Tôi cố nặn một nụ cười, méo mó và gượng gạo hơn bao giờ hết để chúc mừng anh. Tôi quay đi giấu những giọt nước mắt lăn dài. Tôi yêu anh bằng cả trái tim nhưng anh đâu có biết điều đó, vì anh cũng đang yêu một người khác bằng cả trái tim mình. Yêu một người đâu có nghĩa là mình phải có được người đó, chỉ cần được bên anh và yêu anh cũng hạnh phúc rồi. Nghĩ như vậy mà sao tôi vẫn đau lòng mỗi khi anh ở bên cô ấy. Còn tôi, vẫn âm thầm quan tâm đến anh, vẫn âm thầm yêu, âm thầm nhớ. Trong tim tôi có một hi vọng mong manh là một ngày nào đó anh sẽ hiểu tình tôi và sẽ yêu tôi.



Thế rồi tình yêu của anh cũng không kéo dài bao lâu. Họ chia tay vì những lí do không đâu, vì thế mà anh rất đau khổ. Anh đã khóc, điều đó chứng tỏ anh còn yêu cô gái kia rất nhiều. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy con trai khóc, nhưng khi anh khóc, nước mắt tôi cũng rơi. Tôi quan tâm đến anh nhiều hơn, những mong có thể làm anh nguôi ngoai nỗi buồn. Có lúc anh ngỡ ngàng hỏi tôi:

- Tại sao em tốt với anh như thế?

Tôi cười nói:

- Vì anh buồn em cũng chẳng vui nên nếu muốn vui thì phải làm anh cười thôi.

Anh đã mỉm cười, nụ cười hiếm hoi sau những ngày ủ dột:

- Cảm ơn em. Ở bên em cảm giác thật thoải mái, anh được sống với con người thật của mình, không cần phải sống theo ý người khác để làm vui lòng họ.

- Thì giữa bạn thân với người yêu cảm giác cũng khác nhau mà. Ngồi cùng bạn thì thấy thoải mái, vô tư hơn.

- Ừ, làm bạn thì tốt hơn. Chỉ nên làm bạn bè thôi.

Anh nói với một vẻ mặt chán chường của một con người mới thất tình. Có lẽ tôi cũng không nên hi vọng nhiều.

Người ta nói cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim. Tình yêu nhỏ bé của tôi không đủ sức làm lay động trái tim anh nhưng chắc cũng chạm được đến tấm lòng. Anh yêu tôi bằng một tấm lòng. Một tình yêu hình thành từ sự đồng cảm. Lời yêu thương anh nói ngọt ngào lắm: “Em bên anh đã bao lâu mà bây giờ anh mới cảm nhận được tình yêu em dành cho anh, cũng là lúc anh nhận ra mình đã yêu em từ lúc nào. Thật là lâu quá phải không em? Hãy cho anh một cơ hội bên em và bù đắp cho em nhé”.

Trong giây phút ấy, tôi lặng đi trong vòng tay anh, lắng nghe từng nhịp đập của trái tim đang thổn thức. Câu nói tôi đã chờ đợi từ rất lâu rồi. Tình yêu đến với tôi bất ngờ quá, tôi không thể tin nổi là mình đã có anh. Với tôi, đó là cả một niềm hạnh phúc lớn lao. Khi yêu anh tôi dành cho anh tất cả những gì tốt đẹp nhất có thể, để anh hiểu rằng tôi chỉ có mình anh thôi, để anh biết rằng yêu tôi anh sẽ hạnh phúc. Thực sự anh cũng có những giây phút vui vẻ hạnh phúc khi bên tôi, nhưng nhiều đêm anh vẫn ngồi suy tư, nhớ về bóng hình cũ. Tôi hỏi anh:

- Nếu cô ấy quay lại với anh thì anh nghĩ sao?

Anh cười bảo:

- Em lại sợ anh bỏ rơi em phải không? Sẽ không có chuyện đó đâu, em đừng suy nghĩ lung tung nhé. Vả lại, cô ấy cũng làm xong thủ tục du học rồi, chắc tháng sau sẽ bay.

Trông vẻ mặt anh sầu não, tôi biết anh sẽ chẳng dễ dàng gì để quên đi một người. Và tôi cũng không vui gì.

Người ta nói cái gì xuất phát từ trái tim thì sẽ đi đến trái tim.

Ngày tháng trôi, số phận thật trớ trêu khi bỗng dưng anh biết mình mắc bệnh hiểm nghèo, và cũng thật trùng hợp với tình huống trắc nghiệm hôm nào, anh bị suy thận nặng. Hai quả thận của anh sắp hỏng hoàn toàn, phải chạy thận nhân tạo hết sức tốn kém. Mà nhà anh cũng đâu dư giả gì. Nếu không có một quả thận khác thay thế, chắc anh không sống nổi. Phải chăng ông trời cố tình tạo ra nghịch cảnh để thử thách tình yêu của tôi.

Tôi vẫn vào bệnh viện chăm sóc anh mỗi ngày, nhìn anh ngày một suy kiệt, tôi thật sự đau xót trong lòng, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ ra vui vẻ. Tôi luôn xuất hiện trước mặt anh với bộ dạng tươi tắn, rạng rỡ nhất có thể. Điều này khiến gia đình anh không vừa ý, họ không thể chấp nhận một người bạn gái lúc nào cũng xinh đẹp, vui vẻ trong khi con trai họ thì không biết sống chết thế nào. Họ không biết rằng sau lớp make-up ấy là một đôi mắt thâm quầng vì khóc quá nhiều, tôi không muốn anh thấy bộ dạng tôi héo mòn, sầu não vì anh. Tôi mong anh có thể lạc quan mà quên đi nỗi đau bệnh tật.

- Mày đã suy nghĩ kĩ chưa? Mày với anh ấy mới yêu nhau chưa bao lâu, liệu anh ấy có đáng để mày hi sinh như vậy không? Mà lấy gì đảm bảo hai người sẽ bên nhau mãi?

Con bạn thân nắm tay hỏi dồn dập khi nghe cái tin “động trời” là tôi sẽ cho anh một bên thận. Tôi chỉ nhẹ nhàng nói:

- Chuyện sau này tao chưa nghĩ tới, nhưng nếu để anh ấy ra đi tao sẽ đau khổ vô cùng, bố mẹ anh ấy cũng già yếu rồi, lại có mỗi mình anh ấy. Làm sao tao có thể thản nhiên nhìn anh ấy chết được.

Nhìn thấy những giọt nước mắt của tôi, đứa bạn ngậm ngùi nói vẻ cảm thông:

- Chuyện đã như thế thì thôi mày cứ làm những gì mày cho là nên làm. Đừng nói là người yêu, dù sao cứu được một mạng người cũng đáng quý.

- Ừ, cảm ơn mày vì đã luôn hiểu tao. Nhưng xin mày đừng nói cho bố mẹ tao biết chuyện này nhé. Đến lúc nào đó thích hợp, tao sẽ tự nói. Nhé!

Ca phẫu thuật rất thành công và anh cũng bình phục trở lại rất nhanh. Vậy là anh lại có thể tiếp tục sống bên tôi. Tôi vui và cả tự hào nữa vì trong cơ thể anh có một phần cơ thể của tôi. Chúng tôi yêu nhau ngày một nhiều hơn. Dù bộn bề công việc nhưng anh luôn dành thời gian cho tôi, anh chăm sóc tôi từng li từng tí. Tôi lại không thích những việc mà những đôi yêu nhau hay làm như đi uống cà phê, đi xem phim mà chỉ thích ngồi lặng bên anh hàng giờ trên sân thượng ngắm trăng và sao. Tôi thích những lần cùng anh thả diều, anh nói “Tình yêu của chúng mình như cánh diều kia, gió sẽ mang diều bay cao mãi, xa mãi”.

Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm với tình yêu dịu ngọt như thế, nếu như không có một ngày, người yêu cũ của anh về nước. Cô ấy đến tìm gặp anh và nói rằng muốn quay lại, vì những ngày tháng ở nước ngoài cô ấy mới nhận ra mình yêu anh và nhớ anh chừng nào. Đôi mắt lúc nào cũng long lanh ngân ngấn nước như chực khóc ấy đã làm anh đau khổ một lần, nay lại một lần nữa làm nhói lòng anh. Nhưng anh đã nhìn thẳng vào đôi mắt ấy và nói rằng: “Anh không thể. Cô ấy cũng là con gái, cũng mềm yếu như em, cũng yêu anh thật lòng. Anh không thể nào bỏ rơi cô ấy như em đã từng bỏ rơi anh được”.

Anh dứt khoát quay đi, anh không muốn tôi bị tổn thương, không muốn tôi đau khổ. Thế nhưng cô gái kia nào có chịu buông anh ra, trong tình yêu cô ta cũng thật mạnh mẽ và quyết liệt. Cô ấy luôn kiếm cớ gặp anh và gợi lại quá khứ trước kia. Anh không nỡ rời xa xa tôi nhưng hẳn là đầu óc anh còn vấn vương bóng hình cũ. Lí trí chẳng thể nào chiến thắng được trái tim. Lần đầu tiên, anh đã biết nói dối tôi, để tôi một mình đợi anh dưới mưa vì anh còn phải đến với cô ấy, vì cô ấy nói cô ấy đang ốm. Tôi đã cố gắng làm tất cả, vậy mà vẫn không giữ nổi trái tim anh, vì anh không yêu tôi bằng trái tim. Sau trận cảm lạnh vì cơn mưa hôm ấy, tôi chủ động hẹn gặp anh. Trông anh xanh xao và mệt mỏi, có lẽ anh hay thức khuya và suy nghĩ rất nhiều.

- Xin lỗi em, dạo này anh bận quá, không có thời gian cho em. Nhưng anh sẽ bù đắp, chịu không?

Lại một câu nói dối, để đẹp lòng cả hai người con gái, anh sẽ còn phải nói dối tôi bao nhiêu lần nữa. Làm gì có ai bận đến nỗi cả tuần không có thời gian gọi lấy một cuộc điện thoại cho người yêu. Trước kia chỉ cần một tin nhắn hỏi “Em đã ăn cơm chưa?” cũng đủ khiến tôi thấy ấm lòng. Tôi cười nhạt:

- Anh không cần xin lỗi, em biết rồi, em hiểu cả.

- Em đã biết điều gì?

Trông mặt anh có vẻ tái đi.

- Anh hãy trả lời câu hỏi của em, một cách thành thật và thẳng thắn nhé. Anh có yêu em không?

Anh nhíu mày mất mấy giây rồi ngẩn ngơ hỏi lại:

- Sao tự nhiên em lại hỏi anh như vậy? Có chuyện gì vậy em? Trông em lạ lắm.

- Thì anh cứ trả lời câu hỏi của em đi.

- Anh yêu em, tất nhiên rồi, còn phải hỏi, không yêu em thì yêu ai.

- Vậy còn cô ấy thì sao?

- Em nói ai?

- Anh không cần phải nói dối em. Thời gian qua tuy bên em nhưng anh vẫn không nguôi thương nhớ về người ấy. Em hiểu rằng chưa bao giờ anh hết yêu người ấy. Vì vậy, mình chia tay nhé.

- Em nói gì vậy? Anh yêu em mà, làm sao anh có thể chia tay. Đúng là cô ấy đã trở về nhưng giữa anh và cô ấy chỉ còn tình bạn. Em đừng suy nghĩ hồ đồ.

- Không phải vậy đâu, nếu anh yêu em chỉ vì lòng biết ơn thì em sẽ càng đau khổ nhiều hơn. Em tặng cho anh một mạng sống, không phải để trói anh bên cuộc đời em. Chỉ cần anh sống thật tốt, anh hạnh phúc thì em cũng thấy vui lòng.

Anh cúi đầu lặng im không nói được câu nào. Tôi vội ngoảnh đi, không để anh nhìn thấy những giọt nước mắt. Ngày hôm đó tôi đã bước đi không nhìn lại. Tôi ngước lên nhìn bầu trời lồng lộng gió, tình yêu của tôi như cánh diều đứt dây, bay xa mãi rồi, không bao giờ trở lại. Một cơn gió từ đâu đến đã cướp đi hạnh phúc. Người yêu nhau thì sẽ tìm đến với nhau, không lâu sau đó anh chính thức quay lại với người yêu cũ. Thật là phũ phàng nhưng tình yêu vốn có những lí lẽ riêng của nó, vượt khỏi tầm quyển soát của lí trí.

Chỉ cần anh được hạnh phúc thì tôi cũng thấy vui, tôi đã tự nhủ với mình như thế và thầm nhắc bản thân phải quên anh đi. Vậy mà tôi không làm được, tôi đau đến quặn lòng. Trong đầu tôi lúc nào cũng tràn ngập những kỉ niệm khi bên anh, bây giờ ngay cả làm bạn cũng không thể. Khi chia tay khó có thể làm bạn, tình bạn nếu có cũng gượng gạo vô cùng. Bạn bè tôi khi biết chuyện đã mắng anh không tiếc lời, rằng anh là kẻ vô ơn, một dạ hai lòng, sớm muộn gì cũng bị quả báo.

Còn tôi, họ nhìn tôi bằng cái nhìn xót xa, thương hại, cảm thông cũng có mà trách móc cũng nhiều, họ bảo tôi dại trai, mị tình, ngu muội. Cả cô người yêu của anh cũng bị mang ra soi mói, chửi rủa. Trong câu chuyện tình này cả ba nhân vật chính đều không có ai vui gì. Tôi không ngờ chuyện chia tay của tôi lại ầm ĩ như vậy và được người ta bàn luận nhiều thế. Tôi đã suy sụp lại càng khủng hoảng hơn. Anh đến tìm gặp tôi với cái bộ dạng phờ phạc mệt mỏi. Anh nói:

- Anh biết cái mạng của anh là do em cứu, anh rất biết ơn em. Nhưng anh lại làm cho em chịu tổn thương. Vì anh còn yêu cô ấy quá nhiều nên vô tình làm em đau khổ. Anh biết em rất đau và rất hận anh. Anh phải làm gì để bù đắp cho em?

Từng lời anh nói như những lưỡi dao cứa vào trái tim vẫn đang chảy máu. Tôi cười nhạt nói với anh:

- Anh nghĩ cái gì mà lại nói với em những lời đó? Cái em cần anh đâu thể cho em.

- Em cần gì?

- Em cần một tình yêu chân thành, em cần một ngưởi chỉ yêu mình em thôi. Anh có thể cho em không? Anh rất yêu cô ấy thì hãy ở bên cạnh cô ấy đi, sao còn nghĩ đến em làm gì? Cả em và cô ấy đều yêu anh, nhưng tình yêu thì không thể san sẻ. Anh làm vậy cô ấy sẽ đau lòng lắm. Ai nỡ so sánh những nỗi đau. Em đã từng yêu anh, yêu đến đau lòng.

Sau lần đó chúng tôi không bao giờ liên lạc nữa. Thời gian cũng giúp tôi quên được anh, còn anh chắc cũng hạnh phúc bên tình yêu của mình. Câu hứa hôm nào “…anh có thể cho em trái tim…để em sống” cũng chỉ là lời nói gió bay. Nếu như cuộc sống cứ quay như một quỹ đạo êm đềm thì tốt cho tất cả mọi người, nhưng cuộc sống lại không như ý người ta muốn. Vào cái đoạn kết của câu chuyện tình này, nhân vật nam chính đã chết trong một tai nạn giao thông.

Tôi đã cố gắng cứu anh một lần, vậy mà anh vẫn không thể có được cuộc sống dài lâu hơn. Nếu người ta nói đây chính là sự quả báo thì cái giá mà anh phải trả ác nghiệt quá. Anh đi để lại đau đớn cho bao người, trong đó có tôi. Tôi đã đến bên anh khóc cạn hết những giọt nước mắt cuối cùng. Phút lâm chung anh nắm tay tôi và nói “Cảm ơn em, em là người con gái tốt. Cuộc đời này anh vẫn còn nợ em một trái tim. Kiếp sau nếu còn gặp lại, nhất định anh sẽ yêu em ngày từ phút ban đầu”. Tôi mỉm cười: “Nếu có kiếp sau…nhưng tình yêu không phải là sự ban ơn, không phải sự bố thí”. Tôi để cái suy nghĩ ấy ở trong đầu, tôi không phải là kẻ ăn xin tình cảm, ăn mày tình yêu, dù trong tôi luôn có một tình yêu tha thiết.

Ngày anh đi trời lồng lộng gió, cánh diều hôm nào đã theo gió đứt dây. Tiễn anh xuống mồ mà tôi khóc không được, nước mắt tôi đã rơi suốt cuộc tình đau khổ này rồi. Tôi đã yêu anh, yêu đến đau lòng.
......
-
Ngày 8/10. Lục lại ký ức 
***************Sống Chậm Lại - Nghĩ Khác Đi - Yêu Thương Nhiều Hơn*****************

 ***
00:45
- Chị à, chị ngủ chưa?
- Chị học một chút nữa mới ngủ. Còn em học xong rồi sao không ngủ đi, khuya rồi đấy.
- Em chờ chị, một chút nữa thôi mà.
- Ngủ đi, chị là đang ôn thi nên mới thức muộn thế, ngủ mai dậy sớm đi học.

Hoàng không nhắn tin lại nữa, Vy nói là một chút nữa ngủ nhưng cũng đến gần 3h sáng. Gấp sách vở lại thì điện thoại rung lên, là Hoàng.

- Em làm gì mà mãi chưa ngủ thế hả ?
- Thì bây giờ em ngủ. Hihi, chị học xong rồi đúng không ?
- Sao em biết ?
- Linh cảm..^^ Chị thức khuya thế da xấu chả ai thèm yêu đâu.
- Ngủ đi, chị mệt rồi, chị ngủ đây.
- Chị yêu ngủ ngon nhé ! Em cũng ngủ cùng chị. Hehe.

Tối nào cũng thế, Hoàng luôn chờ Vy đến tận khuya, có lúc cả đêm không thèm ngủ, nhiều lúc Vy tự hỏi tại sao Hoàng biết Vy chưa ngủ mà gọi, cái linh cảm mà Hoàng nói có thật hay không nhưng hình như từ lúc biết Hoàng thì chưa bao giờ Hoàng đi ngủ trước Vy.

Vy là bí thư lớp, là Đoàn viên năng nổ trong trường, Vy gặp Hoàng trong một lần Hoàng tham gia đánh nhau trong trường, Hoàng học dưới Vy 2 khóa. 

Lần đó, mọi người sau khi can ngăn được vụ đánh nhau đã là rất muộn rồi, Vy ra về lúc trường chẳng còn mấy bóng người. Tình cờ Vy thấy Hoàng ngồi một góc ởchân cầu thang, mặt mũi trầy xước, máu chảy bên môi. Vy bảo Hoàng về nhà vì trời đã tối rồi, trường cũng sắp khóa cổng, thế mà Hoàng chỉ im lặng, không thèm nhìn Vy lấy một lần. 

Bước được mấy bước Vy quaylại, ngồi cạnh Hoàng,vì thường xuyên chứng kiến những cảnh đánh nhau trong trường nên Vy có thói quen luôn bỏ một ít thuốc và bông băng theo mình. 

Định sẽ băng vết thương cho Hoàng nhưng lúc tay Vy chưa kịp đưa lên mặt Hoàng đã bị Hoàng gạt đi. Không hiểu lúc đó Vy nghĩ gì mà lại véo má Hoàng một cái rồi bảo ngồi yên. Cậu nhóc quay sang nhìn Vy bằng ánh mắt khó hiểu nhưng cuối cũng cũng chịu ngồi yên cho Vy băng vết thương.

Lúc Vy đứng lên để đi về ,bảo Hoàng lấy xe về cũng thì Hoàng tự nhiên níu lấy ống tay áo Vy, gần như thút thít
- Không có xe, cho về cùng đi.

Trời đất, con người sao có thể thay đổi bộ mặt nhanh vậy chứ, Vy nghĩ thầm. Cuối cùng Vy đành phải chở Hoàng về 

Lúc về đến cổng nhà, Hoàng bắt Vy đứng đợi, lúc Hoàng chạy vào nhà, Vy tự cười mình, tự nhiên lại nghe lời tên nhóc đó đứng đợi, vậy là Vy đạp xe về luôn. 

Đi được một đoạn thì thấy tiếng xe máy đi sát mình, Vy ngoảnh lại thì thấy Hoàng đang đi theo, Vy cũng không thèm nói gì, đi thẳng, Hoàng cũng chẳng vượt lên đi cùng Vy, chỉ đi đằng sau cho đến lúc Vy về nhà mới chịu quay đầu xe.

Sáng hôm sau, Vy vừa bước ra khỏi cửa thì đã thấy Hoàng đứng dựa bên tường nhà Vy, thấy Vy bước ra cũng không cười không nói, lại còn đi cùng với cái xe đạp y hệt của Vy. Vy hắng giọng:

- Em làm trò gì ở đây vậy, dậy sớm quá ha, cũng rất rảnh rỗi.
Hoàng không đáp lời Vy, chỉ lặng lẽ đi theo. Cứ như vậy, sáng nào cũng đợi Vy trước cổng nhà, trưa về đợi ở cổng trường, Hoàng cứ theo Vy không nói năng gì. Đến ngày thứ bảy, không chịu nổi nữa, Vy quát :

- Cậu đừng có đi theo tôi như thế nữa, tôi đâu phải tội phạm, với lại, cậu không có mồm để nói mỗi lúc tôi hỏi sao? Tôi bực mình rồi đấy, thật là phiền phức.

- Chị.
Nghe thấy Hoàng gọi chị, Vy hơi giật mình, nhưng vì không còn gì để nói nên Vy im lặng bỏ đi. Tiếng Hoàng nói với theo.
- Chị, em thích chị.
Tự nhiên Vy bật cười thành tiếng rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo.
- Thì sao?
- Em sẽ bảo vệ chị, thế thôi.
- Tôi không cần, cậu về đi.
- Cần hay không là việc của chị, có làm hay không là việc của em.
- Nhưng cậu có thể thoải mái khi người khác thấy phiền được à? Rõ là trẻ con.
- Em không trẻ con, chị chỉ đứng đến vai em thôi, hơn nữa, em sẽ khiến chị không thấy phiền.
- Tùy, Vy lạnh lùng nói.

Thế mà Hoàng nói là làm thật, lại còn kiếm đâu ra số điện thoại củaVy, ngày ngày nhắn tin, gọi điện, nếu Vy không trả lời y như rằng sau đó sẽ có người chờ Vy mãi ngoài cổng đến lúc được nói chuyện với Vy thì thôi. 

Vy cảm thấy như mình đang làm ơn mắc oán, nhiều lúc nghĩ giá như hôm đó bỏ mặc Hoàng ở trường thì đã không phiền phức như vậy. Nhưng Vy biết là Vy sẽ không bao giờ làm được điều đó, ánh mắt cô quạnh lúc ấy của Hoàng khiến Vy không nỡ rời đi.

Một thời gian rồi Vy cũng quen với sự hiện diện của Hoàng, thay vì lạnh lùng mặc kệ thì Vy đã khuyên Hoàng học hành và tránh xa bọn bạn không tốt. Hoàng nghe lời Vy, ngoan ngoãn như mèo con, chỉ riêng việc Vy bảo Hoàng đừng theo Vy nữa là Hoàng không bao giờ đồng ý. 

Hoàng nói với Vy là từ bé đến giờ ngoài bố mẹ và người giúp việc sống lâu năm trong nhà thì không ai tốt với Hoàng như Vy cả. Thật lạ, nghe cứ như phim với tiểu thuyết. Vy luôn nghĩ Hoàng là trẻ con nên chỉ cười, Vy không có em trai nên xem Hoàng như đứa em cần dạy bảo vậy.

Đi cùng với Hoàng thỉnh thoảng Vy cũng bắt gặp nhiều ánh nhìn không mấy thiện cảm của các nữ sinh khác, là các em khóa dưới, cũng đúng thôi, vẻ bề ngoài của Hoàng chắc cũng được ái mộ, nghĩ thế rồi Vy bật cười, mỗi lúc như vật Hoàng cứ hỏi lí do Vy cười nhưng Vy không nói, thế là cậu nhóc lại chu môi lên " Chị thật xấu".

Năm cuối cấp đối với Vy không phải là một gánh nặng, Vy học khá, nhưng nó cũng chiếm của Vy gần hết thời gian nghĩ ngơi, học nhiều đâm ra tâm trạng nhiều khi mệt mỏi, Vy hay gắt với Hoàng mỗi lúc Hoàng cứ bắt Vy ăn cái này, uống cái kia, làm sao cho tốt, cho đủ sức khỏe. Hoàng nói còn nhiều hơn cả bố mẹ Vy nữa. Những lúc như vậy Hoàng chỉ đẩy cho Vy hộp sữa dâu tằm Vy thích nhất và bảo Vy uống.

Trời mưa, Hoàng đòi đi chung ô với Vy, trời nắng, Hoàng đòi chở Vy đi học, biết không thể không chiều theo y Hoàng nên quen dần Vy cứ để Hoàng thích làm gì thì làm mà không cần quan tâm đến cái nhìn của những người xung quanh. 

Thỉnh thoảng lại có người hỏi Vy là có phải Vy đang yêu Hoàng phải không, Vy không biết nói gì chỉ cười và bảo là trẻ con như Hoàng thì ai yêu nổi. Nói vậy bởi trong lòng Vy từ lâu đã có hình bóng của người con trai khác, Hoàng biết điều đó vì mấy lần Vy đứng nhìn người ta mà ngẩn ngơ. Hoàng trêu Vy bảo Vy ngốc, bảo Khánh làm sao mà đẹp trai bằng Hoàng được, thế nhưng trong đôi mắt của cậu nhóc mỗi lúc như vậy lại gợn lên một chút buồn.

Chủ nhật, Khánh hẹn Vy ở thư viện để trao đổi về vấn đề của lớp, Vy có nói qua với Hoàng, Hoàng bảo chiều Hoàng bận nên sẽ không làm phiền Vy, Vy cứ đi cho thoải mái. Vy đến thư viện từ sớm, hát vu vơ, vào xem một ít tài liệu, nhưng chờ mãi chẳng thấy Khánh đâu, lúc đó Vy mới gọi cho Khánh thì Khánh bảo xin lỗi vì có việc đột xuất mà quên nói với Vy, bảo hẹn Vy hôm khác. 

Vy nói không sao nhưng trong lòng hụt hẫng, định sẽ ở lại thư viện một lúc để học bài rồi mới về nhưng đầu óc chẳng thể tập trung. Được một lúc thì Vy thấy Hoàng bước vào, đeo balo của Vy lên, lôi tay Vy đi ra khỏi thư viện:

- Em làm gì ở đây?
- Em đã bảo là anh ta không tốt bằng em mà, đi, chị với em đi chơi.
- Chị còn phải học, đừng nói vớ vẩn.
- Nhưng em muốn đi chơi, chị không đi cùng em thì em đành phải đi với mấy đứa bạn hư hỏng đấy.

Vy đành chiều theo ý Hoàng, nói là đi chơi nhưng mà Hoàng chỉ chở Vy đi loanh quanh khắp thành phố, chẳng nói chuyện được mấy câu, nhưng trong lòng Vy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Mấy hôm nay Hoàng cứ bảo Vy về trước,Hoàng có việc phải ở lại trường, đến ngày thứ ba thì Vy bắt đầu thấy lạ. Thế là Vy đứng chờ Hoàng, quả thật là có chuyện gì đó đã xảy ra, Vy thấy Hoàng đi cùng mấy đứa bạn hồi trước cùng tham gia đánh nhau, sau đó có sự xuất hiện của Khánh nữa, hình như là đang muốn gây sự với Khánh.

Thấy vậy Vy vội chạy đến, Hoàng nhìn Vy, Khánh nhìn Vy, không ai nói một lời:
- Chuyện gì vậy Hoàng? Vy quát.
- Sao chị còn chưa về?
- Chị hỏi có chuyện gì?
- Về đi,em đưa chị về. Nói rồi Hoàng kéo tay Vy lôi đi. Đằng sau Vy rõ ràng có tiếng gây gổ, Vy quay lại, gạt tay Hoàng, chạy về phía Khánh, vào can ngăn thì bị đánh ngay vào vai. 

Thấy Vy ngã, Hoàng xông thẳng vào bọn bạn cũ của mình mà đấm đá túi bụi, liên tục hét: Sao mày dám…

Cho đến lúc nghe tiếng Vy khóc nức nở thì Hoàng mới chịu dừng lại, đỡ lấy Vy, còn Khánh đã đi về từ lúc nào. Hoàng bị thương không phải là ít,máu cứ chảy từ trán xuống hai thái dương, Vy cảm thấy như chính mình đau vậy.

- Chị, chị à, em xin lỗi.
- Về đi, chúng ta về.

Đến lúc này,Hoàng mới gọi người nhà đến đón, đưa Vy về rồi mới chịu vào bệnh viện. Tối đó Hoàng không nhắn tin cho Vy, Vy gọi thì người nhà bảo Hoàng chưa tỉnh. Vy không ngủ, không hề ngủ được, có cái gì đó nhói lên trong Vy. 

Sáng sớm, Vy xin nghỉ học vào thăm Hoàng, nhìn gương mặt nhợt nhạt đầy vết bầm tím, tự nhiên nước mắt Vy cứ chảy, Hoàng tỉnh dậy nhìn Vy:

- Chị à, em sai rồi, em xin lỗi chị.
- Thế lần sau..
- Không có lần sau nữa đâu, em nhất định bảo vệ chị, chị có đau lắm không ?
- Đau.
- Lại em xem.
Hoàng định ngồi dậy nhưng Vy không cho, Vy đặt tay lên ngực trái:
- Đau ở đây. Đừng bao giờ làm chị sợ như thế nữa.
- Chị thích em mất rồi phải không, Hoàng cười híp mắt trêu Vy.
- Trẻ con.
- Trẻ con cũng được,chị Vy yêu trẻ con nhất mà. ^^
- Không đùa… Mặt Vy tự nhiên ửng đỏ..ngập ngừngkhông biết nói gì.
- Mấy thằng đó bảo nếu em không xử Khánh cùng bọn nó thì sẽ tổn hại chị thế nên...
- Tại sao lại là em ?
- Vì bọn nó biết nếu có em thì nhà trường sẽ không làm khó khi chuyện bị lộ ra, bố em dù sao cũng thân thiết với hiệu trưởng, lần trước cũng thế.
Vy im lặng không nói gì.
- Em xin lỗi,chị đang ôn thi mà em lại như thế này,em hứa sẽ không khiến chị phiền nữa đâu.
- Ừ,phiền,phiền lắm,thế nên lo mà nghỉ ngơi rồi đi học cho ngoan ngoãn.

Sau khi Hoàng được ra viện cũng là lúc Vy lao vào học để kịp với hai kì thi quan trọng phía trước. Ngày Vy thi đại học, Hoàng thấp thỏm không yên nhưng chỉ dám gọi điện thoại lúc Vy đi thi về mà cũng không dám hỏi nhiều, khi Vy thi xong, nhìn thấy được nụ cười Vy lúc đó Hoàng mới toe toét rồi lại nhõng nhẽo đòi đi chơi.

Ngồi sau xe Hoàng, Vy lại hát vu vơ, quả thật cậu nhóc này đã khiến cho trái tim Vy trở nên ấm áp hơn rất nhiều. Vy đỗ đại học, điều đó cũng không khó để đoán ra. Trước khi Vy nhập học, Hoàng rủ rê Vy về trường. Hoàng dắt tay Vy về phía cầu thang lúc lần đầu tiên Vy nhìn thấy Hoàng. Hoàng véo má Vy, rồibảo :

- Lúc đó em đau lắm chị biết không,nhưng mà lại cảm thấy như chị đang véo yêu vậy..
Vy bật cười, rõ ràng Hoàng lúc đó và bây giờ cũng chẳng có gì thay đổi. Vy bước lên từng bậc cầu thang, bỗng nhiên Hoàng giữ tay Vy lại:
-Vy, chờ em nhé, em sẽ luôn bảo vệ chị, chỉ cần chờ em 2 năm nữa thôi. Nói rồi Hoàng bước lên đứng cạnh Vy.
Vy kiễng chân lên, hôn nhẹ vào má Hoàng :
- Ngốc ạ, vẫn luôn chờ đó thôi ^^!

P/s: K ai quyết định đc thời điểm mình ra đời, các cô gái hãy mở rộng lòng đón nhận tình yêu của các chàng trai nhé! Yêu hơn tuổi cũng có cái hay của nó, Tình yêu k có lỗi 

“Xin lỗi…cô có làm sao không???



Vừa nói chàng trai vừa đỡ cô dậy.

“không sao mà anh…lỗi cũng do em đi không chú ý ..làm đổ hết đồ của anh rùi”
..chàng trai nhẹ lau mồ hôi trên chán…thở phào…ban đầu anh rất sợ là cô sẽ làm to chuyện

Bởi lẽ một những tiểu thư sang trọng kiêu kì luôn đi liền với chữ kiêu kì đỏng đảnh.
Nhưng những suy nghĩ của anh với hoàn cảnh diễn ra hoàn toàn trái ngược nhau..
Chỉ cho cô gái 1 chỗ ngồi….anh nhanh chóng quay lại dọn dẹp số cốc chén đồ uống vừa làm đổ rơi vãi trên nền nhà…với ánh mắt khó chịu của tay quản lý đang nhìn anh từ phía sau…

Thu dọn đống đổ vỡ xong..anh nhanh chóng quay lại bắt nhịp với công việc của mình…

.Đặt cốc nước trắng xuống..anh chưa kịp hỏi cô gái dùng đồ uống gì thì cô gái đã lên tiếng:
“-xin lỗi anh vì em chuyện vừa rồi anh ghi luôn số đồ uống vừa bị đổ vào hóa đơn cho em nhé”
..Anh không nói gì lẳng lặng ghi chép rùi quay vào quầy đợi lấy đồ uống cho cô gái..bỏ lại cái ánh mắt dõi theo nhìn anh của cô gái..có lẽ cô gái đã cảm thấy mến anh ngay từ cái chạm mặt đầu tiên.

..Suốt khoảng thời gian ngồi …cô chỉ chăm chú nhìn theo chàng trai…có một cái gì đó từ anh
Làm cô bị cuốn hút…một cảm xúc khó tả..liệu đó có phải là tình yêu..
..Chỉ đến khi cô bị giật mình bởi cú điện thoại…Cô đứng dậy lấy ví thanh toán và ghi ghi cái gì

Đó ra mẩu giấy rùi kẹp cùng số tiền và ra hiệu cho chàng trai ra thanh toán…rùi bước ra cửa.. ......nhưng ko quên ngoái lại xem chàng trai có cầm mẩu giấy mà cô viết không….

Chàng trai bước tới dọn đồ uống và lấy tiền thanh toán trên bàn..và khẽ mở mẩu giấy cô viết để

Với lời nhắn:” mình làm quen nhé…số đt của em đây nt cho em nhé”
Chàng trai không tỏ vẻ gì vui mừng “Chắc có gì hiểu lầm ở đây”
Nghĩ vẫn vở thoáng qua.rồi anh tiếp tục công việc của mình….

1 ngày rồi 2 ngày trôi qua ..cô gái đợi mãi vẫn không thấy có số đt hay lời nhắn nào của chàng trai mặc dù danh sách số lạ gọi tới và nhắn tin không ít nhưng đều không phải là của người cô mong muốn…

“”hay là anh ta có người yêu rùi nhỉ…??? Hay là kiêu…người như mình chả nhẽ lại ko yêu nổi một người như anh”..

..Cô tiếp tục quay lại quán cà phê cũ …vẫn giữ trong mình nung nấu quyết tâm làm quen với chàng trai ..đã làm trái tim cô rung động

..Bước vào quán..trái tim cô lại rung rinh lên ..vẫn khuôn mặt đấy dáng người đấy…nhưng anh

Ít cười…khuôn mặt luôn mang 1 vẻ lạnh lùng…

..Đồ uống của cô vẫn như mọi lần…..uống và chỉ ngồi dõi theo từng hành động của chàng trai...
Cô chỉ đỏ mặt e ấp mỗi khi bất chợt bắt gặp ánh mắt chàng trai nhìn về phía cô…
Lần này thanh toán cô không đứng dậy và để lại tiền như lần trước …cô ra hiệu cho anh tới thanh toán…và mỉm cười khẽ nói với anh

“Tiền này là dành cho nhà hàng,,còn mẩu giấy này là dành cho anh”

Chàng trai vừa cầm lấy tiền và mẩu giấy thì cô gái vội vàng bước nhanh ra cửa để cố che đi.sự ngượng ngùng của mình… ... ...và tiếp tục chờ đợi những tn hay những cuộc gọi của chàng trai…
Vẫn những tin nhắn những cuộc gọi điện..cô đọc từng tin nhắn nghe từng cuộc gọi..nhưng ko có số đt nào liên quan tới anh..cô tỏ ra vẻ bực tức…nản chí…suy nghĩ trong cô giờ thiên về anh có người iêu hơn là kiêu lạnh lùng..bởi nhìn cách nói chuyện dáng vẻ của a rất thân thiện dù bề ngoài tương đối lạnh lùng vô cảm…
Lần cuối nhé.quyết định như vậy đi “ tự nhủ với lòng mình cô quyết định sẽ cố làm quen với Anh lần thứ 3…lần này cô sẽ thử nói chuyện trực tiếp xem sao ..
Kết thúc ca làm việc của mình chàng trai dắt xe ra cửa toan đạp về nhà thì có tiếng gọi phía sau

Anh quay lại thì đó là cô gái mà lần trước va phải anh và để lại những mẩu giấy cho anh….
Anh luống cuống nói:”Mời cô vào trong dùng đồ…nhà hàng vẫn đang trong giờ mờ cửa”
“Không! Hnay em không uống nước..em chỉ định hỏi anh cái này thôi…”
Chàng trai gãi đầu:”Có chuyện gì vậy cô”
“Em trẻ hơn anh mà..đừng gọi em là cô ..trông em già lắm à…cứ gọi là em thôi”
“Anh rảnh không mình kiếm quán nào nói chuyện nhé”
“ừm thế cũng được” chàng trai gật đầu rùi leo lên xe đạp trước…trong khi cô gái đang nổ máy

Chiếc xe ga đắt tiền đi theo..
Chàng trai dừng lại ở một quán nước mía ven đường..rồi hỏi cô gái
“Mình uống nước ở đây được không ?”
Cô gái tỏ vẻ lưỡng lự..rồi miễn cưỡng bước vào quán..Bởi lẽ người như cô thì những chỗ như này không hợp có lẽ đây cũng là lần đầu với 1 tiểu thư như cô…
“Lúc nãy cô bảo có điều gì muốn nói phải không??”
-“Đấy lại cô…anh cứ gọi em là em thôi….Em định hỏi là mấy mẩu giấy em để lại anh có đọc k?
“À…à….có tôi…à quên anh có đọc được..”
“-thế à…..mà sao a ko nt cho em…em chỉ muốn làm quen thôi mà..không có ý gì đâu..nếu sợ người yêu anh giận thì thôi ko sao đâu “
“..ko..ko phải vậy…tại anh không quen được những người sang trọng xinh đẹp như em làm quen mà chứ anh ko có ý gì đâu”
“-Làm quen thôi mà..đâu có gì quan trọng đâu anh…..vậy anh đọc số đi em lưu được không?”
Chàng trai tỏ vẻ luống cuống..anh ấp úng mãi ko nói lên được lời
“-Sao vậy anh….ko thể cho e số được à??
“ko phải vậy..tại a..n..h…
“-Sao vậy a cứ nói đừng ngại..”
“..à ..anh không dùng điện thoại…”
Cô gái tỏ vẻ ngạc nhiên..bởi thời đại như này…thì có điện thoại để sử dụng đâu phải là khó.
Chàng trai ko nói gì…..lẳng lặng đứng dậy…ra thanh toán..tiền nước…Rồi quay lại nói với Cô gái.
“ANh có việc bận lên anh về trước nhé..!’

Dứt lời chàng trai lên xe đạp đạp đi lao nhanh vào khoảng tối trên đường…
Hôm sau …tan ca chàng trai lại bắt cô gái đứng trước cửa quán…và lại là lời mời đi uống nước
Anh cảm thấy rất ngạc nhiên bởi địa điểm mà cô rủ anh tới lại là những quán nước ven đường
.Những cuộc nói chuyện ban đầu rất bỡ ngỡ lạc lõng..bởi anh ko biết bắt đầu những câu chuyện như nào để kể cho một người như cô nghe…Người bắt đầu mọi chuyện luôn là cô anh chỉ là người ngồi đó và tiếp những câu chuyện của cô…
Kết thúc buổi nói chuyện..cô gái chìa ra trước mặt anh 1 chiếc điện thoại và nói:
“-Anh nhận nhé…coi như là món quà làm quen”
..chàng trai chưa kịp làm gì thì cô gái đi vội ra xe và ngoái lại nói với anh:”
“-Em lưu số em trong đấy rồi nhé..có gì gọi điện nt cho em nhé”..

Về đến nhà..cô lấy máy bấm gọi vào số của anh…nhưng không có ai nhấc máy ….2 cuộc rồi 10 cuộc liền không thấy có tín hiệu trả lời..cô bắt đầu nt..và đợi nhưng cũng khá lâu ko thấy có tín hiệu…cô nghĩ ngợi những điều lan man vu vơ…cô ngủ thiếp đi lúc nào ko hay…chỉ đến khi bị đánh thức bằng tn từ chàng trai…tin nhắn anh gửi đến cách tin nhắn cô gửi cũng khá lâu..với nội dung hết sức ngố.
“Xin loi em nhe…tai a ko quen dung dt len thao tac cham..gui tin cho em hoi lau”

Cô chỉ biết cười thầm và bắt đầu những dòng tin phản hồi cho anh….

Những ngày sau đó tiếp tục là những cuộc đi chơi..việc chọn địa điểm được giao cho các chàng trai..cố yêu cầu anh đưa cô đi các quán ven đường mà anh hay lui tới..cứ mỗi lần đi chơi như thế..họ thêm hiểu nhau hơn..và có những tình cảm đặc biệt dành cho nhau.mỗi cuộc đi chơi đấy..cô đều chuẩn bị một món quà cho anh…anh cảm thấy rất ngại..anh tỏ vẻ không thích..anh không muốn bị hiểu nhầm là kẻ lợi dụng người khác… ......tuy nghèo nhưng anh có lòng tự trọng của mình..nhưng lần nào cũng vậy..sau mỗi lần đi chơi cô toàn ra trước và để lại món quà trên bàn..làm anh ko biết xử lý thế nào…

Mai là sinh nhật cô…Đương nhiên người mà trong danh sách mời được nghĩ tới đầu tiên là chàng trai..

Cô tổ chức bữa tiệc tại một nhà hàng sang trọng ven hồ..vơi rất đông bạn bè và người thân của cô

Sau lời mời của cô anh cảm thấy rất băn khoăn…anh ko dám..mà cũng có thể là không đủ tự tin để đi đến những nơi như vậy..từ chối thì ko được..anh không còn cách nào khác.anh ko biết chuẩn bị món quà nào hợp với cô và phù hợp với điều kiện của anh….món quà cuối cùng anh quyết định chọn là một chú gấu bông màu hồng xinh xắn..được bọc gọn gàng trong một chiếc hộp giấy”




Tối hôm đấy anh xin được nghỉ ở quán nửa ca..anh chỉ đinh đến tặng quà rùi về .những người như anh ở nhưng nơi sang trọng đó không hợp

“Mặc gì bây giờ”
Chàng trai vắt óc suy nghĩ..bới tung đống quần áo cũ kĩ của mình..mong sao có một bộ nào hợp với anh và hơp với buổi tiệc…..thật khó bởi bộ nào cũng đã cũ và ngả màu…cuối cùng anh quyết đinh mặc chiếc áo sơ mi với chiếc quần âu…và leo lên chiếc xe đạp của mình đạp tới bữa tiệc….
Anh cứ tưởng mình đến sớm nhưng có lẽ là muộn hơn so với những người đến sớm.hon..
Anh do dự ko biết có lên vào ko nữa…đang do dự thì điện thoại rung lên..cuộc gọi là của cô ..cô hỏi xem anh đến chưa sao vẫn chưa thấy vào….Cuối cùng anh cũng quyết định sẽ vào… .. ...vào ngồi 1 lúc có khi vào tặng quà rùi sẽ về luôn…Nói rồi…anh đứng lại ngó nghiêng không gian xung quanh để tìm một chỗ để xe

..Anh bắt gặp những lời nói tỏ vẻ xem thường của đám bảo vệ gửi xe:
“-Ở đây không có chỗ để xe đạp đâu…kiếm mấy quán ven đường mà để đi”
..Không nói câu nào anh lặng lẽ dắt xe đi…kiếm 1 quán nước nhỏ ven đường để gửi…
…chàng cảm thấy rùng mình trước cái cánh cửa của nhà hàng..những nới xa xỉ như này anh chưa từng
đặt chân tới..

……….

Bước vào..không gian quả nhiên đẹp đến một cách lạ lùng..sang trọng….
Anh bắt đầu bắt gặp những ánh mắt nhòm ngó…những tiếng bàn tán của đám bạn của cô gái…những cô gái ,chàng trai trông lích thiệp đầu tóc chải chuốt..cùng với những bộ cánh sang trọng ….

Những câu nói lời nó khiến anh cảm thấy rất bức xúc tức tối..nhưng một người như anh sao có thể nói gì ở những nơi như này được..
“Thằng nhà quê kia mà cũng lọt được vào mắt con bạn mình được à..nhìn thô thế cơ mà…chắc thằng này nó lại cho con bé bùa mê thuốc lú gì rồi…thằng này chắc toan đào mỏ đây”

.Trong đầu anh bắt đầu nghĩ đến phương án..quay về..rùi sẽ gửi qua cho cô sau.
…nhưng cô đã tới và xuất hiện trước mặt anh…bước đến gần anh. Thì những câu nói châm biếm xem
thường mới giảm bớt…

“-Sao bây h anh mới đến..anh vào đi bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy”.

Đưa món quà tặng cô gái…anh cảm thấy rất ngại ngùng bởi anh nhìn quanh những món quà của cô rất đắt tiền..toàn những món đồ hiêu có khi phải bằng mấy tháng lương của anh làm thêm ko đủ để mua…

Nhận món quà anh tặng cô gái vui lắm…Cô bắt đầu tuyên bố buổi tiệc cũng đồng nghĩa với những lời xỉa
Xói kinh thường rộ lên…
Một cô gái bạn của cô gái châm chọc:
“Có ai ngửi thấy mùi gì ko???”
Một thằng con trai đầu tóc dựng ngược nói xen vào..
“Có thế mà cũng phải hỏi…mùi của người nghèo chứ còn mùi gì nữa..”
…Lòng tự trọng như bị tổn? thươg..anh cảm thấy khó chiu….
“Tôi nghèo tôi có cách sống của tôi...đừng tưởng giàu mà có thể nói này nói nọ..hãy xem lại mình trước
Khi bắt đầu nói người khác đi…”
..Không gian khán phòng đang ồn ã.bỗng im bặt bới câu nói của anh… .....Không nói gì thêm anh đi vội ra cửa vè rất đường hoàng thoải mái…anh cảm thấy dễ chịu khi nói ra được những lời như thế…

Cô gái không kịp nói gì chạy theo anh…nhưng ra tới cửa thì đã ko thấy bóng anh đâu…buổi tiệc trở lên trầm lắng..bởi 1 lẽ người chủ của buổi tiệc..như người vô hồn ko còn hứng thú vui vẻ như lúc đầu..

Những ngày sau đó cô không liên lạc được với anh..điện thoại luôn trong tình trạng tắt máy..tìm đến nơi anh làm thì quản lý nói anh đã xin nghỉ từ tối hôm anh xin nghỉ nữa buổi..và chỉ quay lại vào hôm sau gửi 1 chiếc hộp cho cô với một mẩu giấy nhỏ.

“Những gì không thuộc về anh..thì nó sẽ không dành cho anh”
Cô khẽ mở nắp chiếc hộp giấy và cảm thấy buồn….muốn khóc….
Những món quà…cô tặng anh trước đây…a chưa từng bóc..chúng ra…những món quà nhìn vẫn mới nguyên như khi cô tặng…trong đó còn kèm theo chiếc điện thoại món quà cô tặng anh trong buổi đầu làm quen….

Mở máy…mắt cô dưng dưng…rồi cô khóc…trong điện thoại..chỉ có duy nhất những dòng tin nhắn của cô và anh gửi cho nhau…danh bạ cũng chỉ có đúng số của cô……những tin nhắn nháp anh chưa kịp xóa…
“Tai sao em lai lam quen voi mot nguoi nhu anh nhi…duoc noi chuyen voi em anh vui lam..quang thoi gian vua qua..doi voi anh la nhung ki niem ko bao h quen…co le anh da co tinh cam voi em roi..khong biet co phai la thick ko..chac k phai dau anh nghi la anh da yeu”
Đó là tin nhắn..được soạn 1 ngày trước sinh nhật của cô…….Nhưng có lẽ tin nhắn cuối cùng

đó không bao h gửi được đi.....bởi 1 lẽ anh nghèo
 

Có một chàng trai yêu tha thiết một người con gái. Chàng trai lãng mạn gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đã rất hạnh phúc. Cho tới một ngày…






Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris. Không bao giờ trở lại. Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này… Trái tim tan nát, anh đồng ý.


Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng mình.


“Tôi phải thành công trong cuộc sống” - Anh luôn tự nói với bản thân - “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.


Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.


Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không còn như trước, anh đã có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đã thành đạt!


Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.


Bố mẹ cô nhìn anh. Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả. Cô bị ốm nặng vì ung thư. Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…Vì vậy cô chọn cách chia tay.


Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy. Anh khóc…


Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.


Tiền là tiền còn tình yêu thì thiêng liêng. Trong cuộc tìm kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hãy dành thời gian để tìm kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương. Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là hoài niệm.


Khi bạn cảm thấy ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc.
Một cô gái hỏi bạn trai của mình :
− Tại sao anh yêu em?
− Sao em lại hỏi như thế, sao anh tìm được lý do chứ! - chàng trai trả lời
− Không có lý do gì tức là anh không yêu em!
− Em không thể suy diễn như thế được!
− Nhưng bạn trai của bạn em luôn cho cô ấy biết lý do anh ta yêu cô ấy.
− Thôi được, anh yêu em vì em xinh đẹp, giỏi giang, nhanh nhẹn. Anh yêu em vì nụ cười của em, vì em lạc quan . Anh yêu em vì em luôn quan tâm đến người khác.
Cô gái cảm thấy rất hài lòng.
Vài tuần sau cô gặp phải một tai nạn khủng khiếp, nhưng rất may cô vẫn còn sống. Bỗng nhiên cô trở nên cáu kỉnh vì cô thấy mình vô dụng. Vài ngày sau khi bình phục cô nhận được lá thư từ bạn trai của mình
"Chào em yêu!
Anh yêu em vì em xinh đẹp. Thế thì với vết sẹo trên mặt em bây giờ anh không thể yêu em được nữa.
Anh yêu em vì em giỏi giang nhưng bây giờ có làm được gì đâu. Vậy thì anh không thể yêu em.
Em có chấp nhận đi cùng anh tới mọi nơi không?

Anh yêu em vì em nhanh nhẹn nhưng thực tế là em đang ngồi trên xe lăn. Đây không phải lý do giúp anh có thể yêu em.
Anh yêu em vì nụ cười của em. Bây giờ anh không thể yêu em nữa vì em lúc nào cũng nhăn nhó, than vãn.
Anh yêu em vì em quan tâm đến người khác nhưng bây giờ mọi người lại phải quan tâm đến em quá nhiều . Anh không nên yêu em nữa.
Đấy em chẳng có gì khiến anh phải yêu em vậy mà… anh vẫn yêu em!
Em có cần lý do nào nữa không em yêu?”
Cô gái bật khóc và chắc chắn cô không cần một lý do nào nữa.
Còn các bạn có bao giờ hỏi những người thân của mình vì sao họ yêu bạn không? Tình yêu đôi khi không nhất thiết phải cần lý do đâu bạn ạ.
Khi tim bạn vỡ vụn và đau nhói những lúc họ buồn…
Đó mới là yêu.
Bạn chấp nhận lỗi lầm của họ vì bạn biết đó là một phần tính cách của họ…
Đó mới là yêu.
Khi bạn khóc vì những nỗi đau của họ, dù là nhiều lúc đối với những nỗi đau đó, họ còn cứng cỏi hơn cả bạn nữa…
Đó mới là yêu.
Khi bạn cảm thấy như ánh mắt của họ nhìn thấu tim bạn, chạm vào tâm hồn bạn một cách sâu sắc đến đau lòng…
Đó mới là yêu.
Bạn bằng lòng đưa trái tim, cuộc đời và cả sự sống cho họ chứ?
Nếu có thì đó là yêu.
Bạn thân mến, tìm được một người phù hợp để yêu đã khó, chinh phục được tình yêu còn khó hơn nhưng khi có được tình yêu rồi, làm sao để giữ gìn tình yêu ấy là cả một nghệ thuật.
-
1. Thằng bé đứng kiên nhẫn chờ các cô, các chú đang ngồi cà phê vãn câu chuyện để có thể mua giúp nó một gói tăm hay một phong kẹo cao su. Nhưng có vẻ như câu chuyện của các cô, các chú không thể "vãn" được, từ chuyện bầu Đức, bầu Kiên, đến chuyện thu phí giao thông... vân vân và vân vân.
Đó là những chuyện ngày nào nó chẳng phải nghe, dù nó chẳng muốn quan tâm đến chuyện gì ngoài chuyện bệnh tật của mẹ nó, vốn đã đủ khiến cuộc sống của nó đảo lộn từ mấy năm nay và khiến nó phải có mặt ở đây, trong thành phố này trong vai đứa trẻ bán hàng rong, biết chai mặt ra mời mọc, và kiên nhẫn vô biên khi đứng chờ.

2. Giữa lúc đang muốn bỏ đi, thì nó bất ngờ nghe các cô các chú chuyển sang câu chuyện về một gia đình kia, quyết tâm thuê cả máy bay trực thăng rồi ô tô để cứu em bé đẻ non của mình. Câu chuyện này đã gây xúc động trên báo chí từ vài ngày nay, nhưng hôm nay nó mới biết, và dù chưa thể hình dung được khoảng cách 500 cây số từ Lai Châu xuống Hà Nội xa như thế nào, hay số tiền tới 400 triệu đồng để thuê máy bay lớn như thế nào, nhưng nó đã hình dung rất rõ em bé mới đẻ, nhỏ như con mèo con, khóc oe oe... được bố mẹ em dồn hết sức lực trong một chiến dịch "giải cứu" em ngoạn mục khỏi bàn tay thần Chết ...
Kể đến đó, chẳng những nó mà các cô, các chú kể chuyện đều tỏ ra khâm phục:
- Cứ tưởng vợ chồng họ là đại gia hay người nước ngoài, hóa ra chồng chỉ là y tá, còn vợ bán vật liệu xây dựng – một chú kết luận sau khi tường thuật chi tiết câu chuyện.
- Giờ tớ mới biết thuê một chuyến trực thăng phải 20 ngàn đô, gần nửa tỉ bạc. Thế mà xem phim Tây, thấy trực thăng của họ lượn vè vè đầy trên trời, dân của họ bị lạc trong rừng, dưới biển, hay trên núi là tới tấp gọi trực thăng đến cứu. Còn mình thì.... Tớ có lạc trong rừng cũng cố mà bò về, chết thì bỏ, chứ lấy đâu ra 400 triệu mà gọi trực thăng...
- Xì, trực thăng của họ như taxi, chứ đâu có xa xỉ như bên mình – một cô tỏ vẻ hiểu biết – Chả biết nếu vợ chồng nhà ấy không nỗ lực thì sao nhỉ? Chẳng nhẽ cả huyện, cả tỉnh không thể xoay được một cái trực thăng hay một cái ô tô chuyên dụng đủ thiết bị để chở em về Hà Nội – cô gái chất vấn.
- Úi dào, sự cố trăm năm mới xảy ra một lần, lấy đâu tiền mà chuẩn bị sẵn phương tiện được. Vả lại nước mình có giàu như bên Tây đâu mà lại có phúc lợi lớn như thế. Bố trí cho mỗi người bệnh một cái giường, hay một nửa cái giường thôi đã là quá sức – chú ban đầu lên tiếng.
Câu này thì thằng bé thấy chí lí quá. Mẹ nó ở bệnh viện phải chung giường. 2-3 người một cái, vừa nằm vừa ngồi. Còn phận nó đi trông mẹ được trải chiếu ngoài hành lang là may, nếu không phải nằm ngoài ghế đá trong khuôn viên và sáng hôm sau phải chuồn sớm nếu không sẽ bị đuổi.
3. Thằng bé chờ đúng lúc các cô các chú im lặng, suy tư để lấy kẹo cao su ra mời. Giọng nó khẩn khoản, van nài, và không quên nhấn mạnh rằng các cô các chú mua giúp cho cháu một cái giá đúng bằng trong siêu thị thôi, cháu lấy công làm lãi.
Nhưng câu chuyện về chiếc trực thăng quần thảo trên bầu trời để tìm chỗ đáp cứu em bé sơ sinh thiếu tháng vẫn chưa dứt khỏi đầu óc các cô, các chú. Cho nên họ phớt lờ thằng bé. Và nói chung, họ luôn giữ thái độ phớt lờ với tất cả bọn hàng rong.
- Cặp vợ chồng đó xứng đáng là những ông bố bà mẹ anh hùng nhất năm – một người trong bọn họ nói, và rồi đứng dậy tính tiền cà phê.
Thằng bé tiu nghỉu khi đám nhân viên văn phòng ra về mà chẳng hề đoái hoài đến những món hàng của nó. Rời quán cà phê nó chầm chậm đi trên vỉa hè, kiên nhẫn ngóng tìm một khách hàng tiềm năng có thể rút hầu bao mua đỡ nó gói tăm hay phong kẹo cao su.
4. So với chiếc trực thăng, bàn chân nó bé nhỏ hơn nhiều, mềm yếu hơn nhiều. Nhưng cộng tất cả lực mà đôi chân của nó bỏ ra từ ngày đặt chân xuống thành phố này để kiếm tiền nuôi mẹ ốm thì có lẽ cũng không ít hơn công sinh ra từ chiếc trực thăng khổng lồ. Có thể suốt đời bán hàng rong nó cũng không thể kiếm được số tiền vài trăm triệu như tiền thuê trực thăng, nhưng từng ngày một, nó sẵn sàng bỏ ra tất cả sức lực bé mọn của nó, và cả tương lai của nó để cứu mẹ.
Và tôi nghĩ rằng những người bán hàng rong hay làm đủ thứ nghề như nó để nuôi thân nhân mình trong các bệnh viện cũng tận tụy hy sinh không kém gì cặp vợ chồng anh hùng kia. Có thể chúng ta không có máy bay cho họ thuê/mượn, nhưng nếu mỗi người đều quan tâm đến họ, mua cho họ gói tăm, phong kẹo cao su…, biết đâu chẳng giúp họ có đủ số tiền “giải cứu” thân nhân mình thoát khỏi tử thần?

nguồn: st
-



Có đôi khi, ngồi im nơi góc phòng nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, có mây bay chim lượn, có hàng hoa giấy giăng mắc rối rắm trên ban công nhà đối diện, có cô bé hàng xóm đang ngồi nhắn tin cho người yêu cười mỉm mỉm, có người bố ngồi trước hiên nhà chơi một bản guitar lạc điệu... Còn phía bên kia chiếc cửa sổ, hay ở một nơi nào đó xa xôi, biết đâu cũng có người đang nhìn lên, cùng một bầu trời ấy, cùng một đám mây ấy và nghĩ đến ta.

Có đôi khi, ngẩn ngơ trông theo những hàng người nối người trên phố, dằng dặc. Có cậu thanh niên chạy xe đánh võng qua ngã tư khi đèn vàng, có ông già ngồi quán café vừa đọc báo vừa xem đồng hồ tới giờ đón cháu, có cặp vợ chồng mới cưới cứ ngồi xem tivi chốc chốc lại hôn má nhau... Chỉ là một khoảnh khắc, một không gian, một hình hài, một thứ gì đó rất lạ mà chính trong tâm hồn đang cảm nhận. Nó mang hình hài của bình yên rất nhỏ.

Có đôi khi, mệt mỏi nằm cuộn tròn như con mèo bệnh trong chiếc giường êm ái của chính mình mà thấy bầu trời không chút gió, chiếc rèm cửa bị kéo lại tự bao giờ, chiếc casses đang hát cái gì đó cũng chẳng thể nghe được khi xuyên thứ ánh sáng mấp mé hoe vàng sáng một góc phòng, cái điện thoại lâu lâu tại kêu bài nhạc báo có tin nhắn của một ai đó, nhưng... con mèo của tôi vẫn nằm cuộn tròn bất động.

Có đôi khi, đang chạy xe ngoài phố bất chợt thấy một chuyện gì đó chướng mắt quá, quen miệng bộc phát chửi một câu. Mọi người xung quanh quay lại nhìn như nhìn như người trên sao hỏa mới xuống. Tự dưng lúc đó thấy buồn cười vì mình rất đặc biệt. Không phải đặc biệt vì mình giống khùng, mà đặc biệt vì tất cả họ đều tầm thường.

Có đôi khi, vô tình đọc được một câu nói gì đó, một bài viết nào đó, hay chỉ đơn giản là một câu status, một câu nói vô thưởng vô phạt trên mạng, trong blog, hay chỉ đơn thuần là nhìn thấy trên tấm poster ngoài đường... cũng khiến chùn lòng ngẫm nghĩ. Vì rằng câu chữ đôi khi lại đồng điệu cho tâm hồn của ai đó. Rất mặc nhiên, càng đọc nhiều, thấy nhiều, nghe nhiều thì con người càng trở nên lộn xộn và hay đòi hỏi.

Có đôi khi, thấy ai đó nắm chặt tay người thương thong dong ngoài phố. Đằng xa có một bà bán vé số đang lom khom nhặt từng cái chai nước rỗng bỏ vào bao, đằng nọ có hai đứa học sinh vừa ăn vừa vứt rác xuống nền đất, đằng tít mù xa phía kia lại có ai đó đang cố treo cái băng-rôn giữ gìn vệ sinh môi trường… Rất lạ, tự dưng lúc đó thấy con người tệ dữ vậy. Rồi hai đứa thì thầm vào tai nhau cái gì đó để biết mình nên làm điều gì tốt đẹp hơn. Vì những điều như đơn giản thế lại khiến tình yêu của hai đứa lại mặn nồng thêm đôi chút.

Có đôi khi, ừ thì cuộc sống này vốn dĩ là một bài toán “có đôi khi” mà tôi dù cố lắm cũng không thể tìm ra được xác suất chính xác cho những biến cố của tháng ngày? hay tôi cứ bỏ mặt cho dòng đời xô đẩy? để có đôi khi lúc này rồi sẽ có đôi khi lúc khác? Ừ thì... vẫn có đôi khi thôi.
(st)
-
Thấm thoát đã 6 tháng kể từ ngày em nhập ngũ, anh mới biên bức thư này cho em. Em có khỏe không? Vẫn học tập và rèn luyện tốt chứ? Anh và ba mẹ đều khỏe, ba đã cai được tật nghiện rượu, giờ 1 năm ông chỉ uống 2 lần vào các dịp quan trọng, mỗi lần 6 tháng, còn tuyệt ai mời cũng không bén 1 giọt. Mẹ cũng đã cai được thuốc lá sau lần tàn thuốc làm cháy chuồng gà chọi của em. 3 con bị thiêu chết, nhưng anh cũng kịp cứu con gà mà em cưng nhất. Con gà khỏe lắm, lúc ba cắt cổ để mừng đám cháy không ảnh hưởng nghiêm trọng tới gian nhà chính nó giãy như điên, đạp đổ cả bát tiết. Vì em đang ở xa, nên anh được 2 cái đùi mà không ai tranh giành cả. Tuy nhiên lông gà làm tắc cống ở nhà dưới, nước thải dềnh lên rồi tràn vào phòng em làm hỏng đôi loa thùng, cuốn trôi toàn bộ giấy tờ tùy thân và sổ tiết kiệm của em. Cũng may ba nhanh trí đã bê được dàn máy vi tính của em ra ngoài, sau đó kêu má ngâm nước xà bông và đánh bóng để nó đẹp đẽ như lúc em đi. Thời tiết thất thường, ba lại bị chứng thấp khớp kinh niên hành hạ. Do bác sỹ dặn không được đi bộ quá lâu nên ba phải chạy suốt, cũng mệt mỏi lắm.


Còn nữa, nội vẫn nhắc em luôn, tuy nội già nhưng vẫn còn minh mẫn lắm, chỉ quên tên em đúng 1 lần lúc nội làm di chúc. Còn về phần anh, anh cũng đã tìm được công việc mới. Ngày đầu tiên đi làm anh hồi hộp tới mức ủi cháy cái quần của bộ vest mà ba cho, rồi anh chợt nhớ ra em cũng có cái quần mới i hệt như thế, nên cắt 1 miếng để vá vào quần anh, khéo đến nỗi nếu không nhìn kĩ sẽ không phát hiện ra. Suýt chút nữa anh quên, con bé Nếp bồ em vẫn qua thăm ba mẹ luôn, con bé tốt lắm. Vì yêu em nên nó quyết định cưới anh để tiện phụng dưỡng cho ba mẹ, dự định tháng 7 âm này sẽ cử hành hôn lễ, nếu em về dự được thì tốt quá. Thôi thư cũng đã dài, anh xin dừng bút ở đây, nếu không nhận được thư này thì nhớ báo cho anh biết để anh biên lại thư khác cho em.




Tái bút:
Tuy là anh em cùng ba cùng mẹ nhưng anh vẫn coi em như người trong gia đình. Vì vậy nếu có khó khăn gì em cứ mạnh dạn nói với anh, nếu không giúp được thì anh sẽ giúp. Thương em.! 




Thư reply 

Anh thân mến, em đã nhận được thư anh gởi cho em. Em rất vui vì


những thông tin mà anh báo cho em. Trước khi nhập ngũ đàn gà chọi của em


đã có dấu hiệu bị nhiễm H5N1, nhưng vì thương tụi nó quá nên em cũng

không nỡ giết, nay nghe tin tụi nó bị chết cháy cũng an ủi phần nào. Âu

cũng không thể nào cản được ý trời. Còn chiếc loa thùng đó thực sự nó hư
cách đây 1 năm rồi, nhưng vì trước đây e khó khăn mới tìm được nó, nên
khi nó bị hư em cũng không nỡ vất đi. Nên anh yên tâm đừng ái náy về nó,
việc sổ tiết kiệm và giấy tờ tùy thân bị cuốn trôi quả thật là hơi
buồn, nhưng anh yên tâm với giấy giới thiệu của thủ trưởng của em, em
nghĩ rằng làm lại những thứ đó không mất quá nhiều thời gian.
Việc nội thỉnh thoảng lơ đãng mất trí nhớ thì em cũng không nghĩ là điều
bất ngờ, hi vọng rằng khi viết di chúc nội cũng để lại cho ba phần nào
đó tài sản. Và em cũng báo cho anh một tin để anh đừng ái náy về việc
này, trước khi nhập ngũ, ba đã làm di chúc để lại toàn bộ tài sản cho
em, có sự đồng thuận của mẹ, hiện nay em đang giữ tờ di chúc đó bên
mình, nên anh yên tâm là sẽ không có chuyện bị nước cuốn trôi đâu.
Anh cưới em Nếp vào cuối tháng 7 âm lịch à? Em hi vọng rằng anh tổ chức
sớm hơn, vì em khoản cách đây 1 tháng, em có xin phép thủ trưởng về thăm
gia đình 2 ngày, nhưng em không về thăm gia đình mà mướn phòng nghỉ ở
cùng em Nếp. Em nghĩ rằng anh em mình rất giống nhau, nên khi Nếp sinh
con mọi người sẽ không phân biệt đứa bé con anh hay con em. Em xin chúc
anh chị trăm năm hạnh phúc.

Tái bút: cho em gởi lời hỏi thăm bà nội, ba, mẹ và em Nếp, và anh nhớ
nói với em Nếp rằng thường thì sinh con đầu lòng hay sinh thiếu tháng,
nên chắc chắn mọi người sẽ không để ý vì sao là em bé sinh thiếu tháng
đâu.
-